“Hãy trừng phạt đứa con gái đó đi. Không, tốt hơn hết là giao cô ta cho lãnh chúa. Bằng cách đó những người phụ nữ khác sẽ không bị tấn công, và thế là xong.”
Tiếng “Ầm!” vang lên, một cột lửa bốc lên trên mặt đất khoảng mười centimet trước mặt Greco. Mặt đất sôi sục với nhiệt độ hơn năm mươi ngàn độ, ngọn lửa lao vào khuôn mặt nhờn bóng của Greco, làm bỏng vùng dưới mũi của gã. Gã ngã ngửa ra sau và hét lên đau đớn.
“Anh còn nói xấu chị tôi nữa thì tiếp theo sẽ là đầu anh đấy!”
Dan chĩa họng súng laser của mình vào mặt Greco đe dọa. Mặc dù nó là một loại vũ khí không có độ giật, nhưng việc một đứa trẻ có thể sử dụng khẩu súng trường cao hơn cả bản thân bắn trúng mục tiêu, thì khó mà chấp nhận được.
Thay vì tức giận, D bình tĩnh nói với nhân viên cảnh sát đang cười gượng gạo, giống như kiểu “Làm tốt lắm.”
D nói tiếp: “Như anh thấy đấy, nhà chúng tôi có một vệ sĩ hung hãn ở bên cạnh. Anh có thể sử dụng vũ lực đưa người đi, nhưng có thể sẽ gây ra những thương tích không cần thiết cho nhiều người. Thay vì vậy, sao không đợi thêm một chút.”
“Có một số kẻ bị thương thì tốt hơn.”
Nhân viên cảnh sát vừa nói vừa liếc nhìn mấy gã côn đồ đang rên rỉ phía sau.
“Thế nào rồi, bác sĩ?”
“Tại sao không hỏi tôi?!” Trưởng thôn hét lên, gân xanh nổi cả lên.
“Anh có thể tin vào mấy lời bịa đặt vớ vẩn của mấy gã lang thang này à? Cứ theo như con trai tôi nói, đưa đến trại tập trung! Cảnh sát, đưa cô ta đi ngay đi!”
“Việc phán quyết bệnh nhân ma cà rồng thuộc về tôi.”
Bác sĩ Ferringo bình tĩnh nói, rồi ông lấy một điếu xì gà từ túi trong ra đưa vào miệng. Nó không phải là một sản phẩm rẻ tiền với 80% tạp chất do một kẻ buôn lậu địa phương sản xuất. Đây là loại xì gà cao cấp được bọc bằng giấy bóng kính có dòng chữ “Văn phòng độc quyền Thủ đô” trên đó. Đây là báu vật của bác sĩ Ferringo. Ông ấy gật đầu nhẹ với Doris.
Vút! Ngọn roi lóe lên.
“Oái!” Trưởng thôn hét lên cực kỳ cuồng loạn và ôm lấy mũi mình. Doris xoay nhẹ cổ tay, chiếc roi của cô cuốn lấy điếu xì gà trong miệng của bác sĩ, và nhét vào lỗ mũi của trưởng thôn.
Phớt lờ trưởng thôn đang đỏ bừng mặt vì giận dữ, bác sĩ lớn tiếng tuyên bố: “Được rồi, tôi nhận thấy bệnh ma cà rồng của Doris Lang cực kỳ nhẹ, tôi sẽ ra lệnh cho cô ấy điều trị tại nhà. Cảnh sát Dalton và trưởng thôn Rohman có đồng ý không?”
“Vâng, thưa ngài.” Nhân viên cảnh sát gật đầu hài lòng, nhưng anh ta bỗng nhìn thẳng vào D với vẻ mặt đáng sợ của một người bảo vệ pháp luật.
“Cứ theo ngài đi. Tôi sẽ tin vào lời của một thợ săn lành nghề và sẽ không thảo luận thêm nữa. Nhưng tôi phải nói rõ với anh điều này, tôi không muốn đóng cọc vào ngực anh. Tôi không muốn, nhưng nếu thời điểm định mệnh đó đến, dù muốn hay không tôi cũng sẽ không ngần ngại nữa.”
Sau đó anh ta đau buồn nhìn hai chị em nhà Lang, nói lời tạm biệt.
“Tôi đang mong chờ ngày có thể thưởng thức nước ép nho giống khổng lồ của cô... Được rồi, nhanh lên ngựa đi, lũ cặn bã. Tôi cảnh cáo các anh, nếu bất kỳ ai trong số các anh tung tin đồn kỳ lạ trong làng, các anh sẽ bị tống vào tù điện ngay lập tức, nhớ đấy!”
Đám đông biến mất trên ngọn đồi, thỉnh thoảng liếc nhìn lại với ánh mắt căm ghét, thương hại, và động viên. D đang định vào nhà thì Doris ngăn lại.
Cô lạnh lùng nói với anh: “Anh là một thợ săn kỳ lạ nhỉ. Ngay cả khi anh làm việc dư thừa như vừa rồi thì tôi cũng sẽ không trả thù lao cho anh.”
“Đó không phải là công việc, mà là một lời hứa.””
“Một lời hứa? Hứa với ai?”
“Vệ sĩ nhỏ ở đằng kia.” Anh hất cằm nói.
Sau đó, nhận thấy vẻ mặt cứng ngắc của Dan, anh hỏi: “Thế nào? Ghét làm đồng minh với Quý tộc à?”
“Không có.”
Khuôn mặt của cậu bé đột nhiên nhăn lại khi cậu lắc đầu.
“Hu hu.”
Người anh hùng trẻ tuổi đã đánh bại Greco vài phút trước giờ đã trở lại là một cậu bé tám tuổi, ôm lấy eo của D khóc nức nở. Đứa trẻ này hiếm khi khóc kể từ khi cha cậu qua đời ba năm trước. Chứng kiến một mình phấn đấu vươn lên, cậu bé đã bí mật nuôi dưỡng niềm tự hào và quyết tâm trong trái tim nhỏ bé của mình.
Đương nhiên đối với một đứa trẻ thì cuộc sống nơi biên cương vẫn đầy khó khăn và cô đơn. Khi trong trái tim non nớt của cậu cảm thấy mình có thể bị cướp đi người thân ruột thịt duy nhất của mình, và mình sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại, cậu đã quên mất bản thân bám lấy chàng trai trẻ vừa mới đến ngày hôm trước, thay vì bám lấy chị gái mình.
“Dan...”
Doris đưa tay đặt lên vai em trai mình, nhưng D lặng lẽ ngăn lại.
Cuối cùng, tiếng khóc của cậu bé ngày càng yếu dần và nhỏ đi, khi tiếng khóc ngừng lại, D lặng lẽ quỳ một chân xuống sàn gỗ ở hiên trước, nhìn cậu bé với khuôn mặt đầy nước mắt.
“Nghe anh này.” Anh nói bằng giọng trầm nhưng rõ ràng.
Doris kinh ngạc mở to mắt, cô nhận ra trong giọng nói của anh có sự khích lệ không thể nhầm lẫn.
“Anh đã hứa với chị gái em là sẽ đánh bại lũ quý tộc. Anh sẽ giữ lời hứa đó. Em cũng phải giữ lời hứa với anh nhé.”
“Em hứa.” Đan gật đầu liên tục.
“Từ giờ trở đi, khóc hay hét là tùy ở em, em cứ làm bất cứ việc gì em thích. Nhưng đừng làm chị gái em khóc. Nếu em nghĩ đến tiếng khóc của mình cũng sẽ khiến cô ấy khóc theo thì hãy kiềm chế lại. Nếu em nói điều gì đó ương bướng làm chị gái em khóc, thì hãy chọc cười cô ấy. Bởi vì em là đàn ông... được không?”
“Vâng!”
Khuôn mặt cậu bé rạng rỡ. Nó tỏa sáng với một bầu không khí kiêu hãnh. “Được rồi, vậy hãy giúp anh trai của bạn một việc và cho ngựa của anh ấy ăn. Tôi sẽ sớm đi công tác.”
Khuôn mặt cậu bé rạng rỡ. Đó chính là vẻ mặt của niềm kiêu hãnh.
“Vậy em giúp ngựa của anh trai ăn nhé. Vì anh phải ra ngoài có việc.”
Cậu bé bỏ chạy ra ngoài, còn D vào nhà không nói một lời.
“D, tôi...” Doris nghe như có thứ gì đó đè nặng lồng ngực cô.
Người thợ săn ma cà rồng phớt lờ lời nói của cô và nói đơn giản: “Vào bên trong đi. Trước khi tôi ra ngoài tôi sẽ niệm chú để xua đuổi tà ma.”
Và rồi anh biến mất trong hành lang tối tăm và ảm đạm.