Ánh trăng vỡ vụn, D đứng dậy. “Ái chà, cậu lúc nào cũng khiến ta thấy ớn lạnh sởn gai ốc.” Như thể lời chào có phần không phù hợp này dành cho một người vừa trở về từ cõi chết không lọt vào tai anh, D hỏi: “Hai người họ đâu rồi?” “Có lẽ trong trại tập trung. Hình như làng nào cũng đặt nó ở ngoại ô.” Sau đó, cuộc trò chuyện dừng lại, D quay người đi về phía chuồng ngựa. Một cây cao che khuất ánh trăng với những cành vươn dài như một con quỷ. Ánh sáng duy nhất là
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.