Tuy nhiên, lúc này đây thiếu nữ lại lộ ra khuôn mặt ngơ ngẩn ngẩn ngơ như những nạn nhân bình thường.
Nguyên nhân là do thiếu nữ đã chìm đắm vào trong vẻ đẹp của chàng kỵ sĩ sau khi anh cởi bỏ khăn che mặt.
Đôi lông mày rậm đầy nam tính, sống mũi thon gọn và bờ môi mím chặt thể hiện ý chí mạnh mẽ.
Chỉ những người đã trải qua vô số trận chiến trong luyện ngục mới có thể mang trên mình nét mặt nghiêm nghị này, đôi mắt chất chứa đầy những nỗi u buồn, tất cả kết tinh thành một kiệt tác hoàn hảo do tạo hóa tạo nên.
Tuy nhiên thiếu nữ đã lập tức lấy lại tinh thần, bởi vì có thứ gì đó mơ hồ đáng ngại ẩn sâu sau đôi mắt kia.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Thiếu nữ lắc đầu, hỏi: “Vậy, anh nghĩ sao? Sẽ tiếp nhận công việc này chứ?”
“Cô nói bản thân rất am hiểu về thợ săn ma cà rồng. Vậy cũng đã biết về mức phí cần phải trả chứ?”
Thiếu nữ đỏ bừng cả mặt.
“À, ừ, . . . .”
"Cho nên?"
Muốn mời thợ săn đối phó với yêu thú, quái vật càng mạnh thì chi phí bỏ ra càng đắt, và giá thị trường của thợ săn ma cà rồng hiện tại, thì tối thiểu là năm ngàn dallas cho một ngày.
Nhân tiện, một gói ba bữa ăn dành cho khách du lịch được bán với giá một trăm dallas.
Thiếu nữ nói như thể vừa mới quyết định: “Ba bữa một ngày.”
“ . . . . . . “
"Còn có..."
"Còn có?"
“Tôi sẽ làm theo ý muốn của anh.”
Trên môi kỵ sĩ hiện lên ý cười nhàn nhạt, như đang trêu trọc thiếu nữ.
“Nhận nụ hôn của Quý Tộc có lẽ sẽ tốt hơn là được tôi ôm trong vòng tay.''
“Mới không phải như thế!''
Đôi mắt thiếu nữ ngấn lệ.
"Tôi không quan tâm bản thân có trở thành ma cà rồng hay ai ôm lấy tôi, bởi vì những điều đó không liên quan gì đến giá trị của một con người. Thế nhưng là... được rồi, hãy quên chuyện đó đi, điều đó không quan trọng. Thế nào? Anh sẽ giúp tôi chứ?”
Nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn bã của thiếu nữ một lúc, kỵ sĩ lẳng lặng gật đầu.
"Được thôi. Nhưng đổi lại, tôi muốn làm rõ với cô chuyện này.”
"Chuyện gì? Là gì cũng không quan trọng."
"Tôi là dhampir."
Vẻ mặt của thiếu nữ cứng đờ. Bảo sao, dù sao trên đời cũng không thể nào có được một người đàn ông đẹp trai tới vậy được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù là con lai giữa ma cà rồng và người thường đi chăng nữa, người trước mặt này vẫn quá là đẹp trai rồi.
“Điều này ổn chứ? Nếu cô đợi thêm một thời gian nữa, có thể sẽ có thợ săn khác đi ngang qua, không cần phải miễn cưỡng đâu.”
Cay đắng nuốt nước trong miệng xuống, thiếu nữ vươn tay về phía kỵ sĩ.
Mặc dù thiếu nữ cố gắng mỉm cười, nhưng lại phát hiện nụ cười trên môi cứng ngắc.
“Rất vui khi được gặp anh, tôi là Doris Lang.”
Kỵ sĩ không bắt tay với thiếu nữ, vẫn lạnh lùng vô cảm giống như lúc ban đầu gặp gỡ, đáp:
“Gọi tôi là ‘D’.”
Nhà của Doris nằm ở chân đồi, cách nơi bọn họ gặp nhau khoảng ba mươi phút đi ngựa.
Hai người dùng tốc độ chóng mặt cưỡi ngựa quay về, chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi.
Ngay sau khi kết thúc cuộc thương lượng với D, Doris thúc ngựa như thể bị thúc giục bởi hoàng hôn đang đến gần.
Không chỉ ma cà rồng, mà tất cả những quái vật và yêu thú nguy hiểm nhất cũng sẽ bắt đầu hoạt động ngay sau khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống.
Dù không cần phải vội vàng như vậy thế nhưng D vẫn im lặng đi theo cô chủ xinh đẹp của mình.
Ngôi nhà của Doris là một trang trại được bao quanh bởi những đồng cỏ tốt tươi, nơi này dường như đã được cải tạo thành vùng đất màu mỡ vĩnh viễn trong dự án phục hồi Trái đất lớn cách đây ba ngàn năm về trước.
Nhà chính nằm ở trung tâm được xây dựng bằng gỗ và gia cố bằng nhựa, tòa nhà này là tòa nhà chứa protein, đơn giản là một tấm chống thấm được gia cố có gắn thiết bị kiểm soát nhiệt độ.