• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy bác có phát hiện được điều gì không?”

“Không, tất cả bọn họ đều gặp phải chuyện tương tự như cha cháu. Họ đã thoát khỏi nanh vuốt ác độc của con quỷ bằng cách nào đó... hay nói đúng hơn là đuổi chúng đi. Mặc dù vậy, tất cả họ đều không nhớ gì về phương pháp họ đã làm.”

“...” Doris cạn lời.

“Dạo gần đây có vẻ như điểm yếu của Quý tộc không còn được xem là những “truyền thuyết” viển vông, nhưng bác đã lùng sục nhiều tài liệu và thu thập các ví dụ thực tế thì bác khẳng định có điểm yếu tồn tại. Mọi người đơn giản là không thể nhớ nó là gì. Theo bác thì đây chính là một kiểu thao túng ký ức của chúng ta.”

“Thao túng ký ức của chúng ta?” Doris nhíu mày.

“Nói chính xác hơn, có thể gọi nó là một thao tác xóa ký ức tự động có chọn lọc. Nói một cách ngắn gọn, ký ức của chúng ta được tiến hành điều trị tinh thần để tự động xóa đi một số loại ký ức nhất định.”

“Ý bác là ký ức về vũ khí đã đuổi được bọn chúng... điểm yếu của Quý tộc, đúng không?”

Doris bất giác nhìn chăm chú vào mặt của ông cụ. Có lẽ là bột trong cái chai nhỏ đó?

Bị ánh mắt nhìn chăm chú vừa lo lắng vừa mong đợi, bác sĩ vẫn bình tĩnh tiếp tục.

“Chúng ta đang nói về những người đã thống trị thế giới này trong mười nghìn năm. Việc họ tác động đến AND và bộ não của con người để xóa đi ký ức của họ một cách có chọn lọc chắc hẳn là một điều dễ dàng. Đây là một lý thuyết đã được đưa ra từ khá lâu, nhưng theo kết quả nghiên cứu của bác cho đến nay thì bác đã chấp nhận với lý thuyết này. Thật xấu hổ khi tán thành ý kiến của kẻ vô danh nào đó, nhưng cái gì đúng là đúng. Một khi đã quyết định như vậy, mọi thứ đơn giản hơn nhiều.”

“Bác nói vậy là ý gì?”

“Khôi phục lại ký ức.”

Doris hét lên: “Vậy, bác có thể làm được không?”

Vị bác sĩ nghịch lọ thuốc trong lòng bàn tay, vẻ mặt hơi đắc ý.

“Đây là kết quả, bác đã thôi miên mười hai người đàn ông và phụ nữ mà bác đã gặp và trao đổi, bác đã cố gắng để họ quay ngược về quá khứ bằng loại “thuốc tái hiện” mà bác đã mua từ “Thủ đô”. Hai trong số họ đã nói những gì đang xảy ra. Ngay cả khoa học của quỷ cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn ký ức.”

Doris nhận thấy câu nói cuối cùng của bác sĩ không hiểu sao có vẻ do dự, nhưng cô không thể nhìn thấu ý nghĩa ẩn giấu của nó.

Cô hỏi một vấn đề khác.

“Nhưng nếu những gì bác nói là đúng thì chẳng phải cháu và bác sĩ đều sẽ sớm mất đi ký ức về thứ bột đó hay sao?”

“Không, cho đến nay bác vẫn ổn. Một lần nữa, đây hoàn toàn chỉ là một giả thuyết, việc xóa trí nhớ chỉ có tác dụng khi tiềm thức của chúng ta tin rằng đã thực sự phát hiện ra điểm yếu của Quý tộc. Trong thâm tâm chúng ta, cả cháu và bác đều không hoàn toàn tin tưởng vào tác dụng của loại bột này. Vì vậy, thủ đoạn của kẻ thù cũng sẽ không có tác dụng.”

“Vậy tại bác không viết nó ra đâu đó đi?”

“Vô ích thôi. Kể cả khi đọc được nó thì người ta cũng cho rằng người viết ra nó là kẻ tâm thần.”

Doris chán nản, cô đổi câu hỏi: “Vậy chữ “thập” trong thư của cha cháu có phải là thứ bột đó không?”

Một lần nữa bác sĩ lại lắc đầu.

“Có lẽ là không. Bác đã nghĩ về điều đó rất nhiều, nhưng vẫn không thể kết nối được thứ bột đó với chữ cái trong lá thư. Có người sẽ nói rằng cha cháu quá phấn khích trước phát hiện vĩ đại của mình nên đã viết sai, nhưng bác cho là không. Bởi cái tên loại bột này chưa bao giờ hiện lên trong trí nhớ của các đối tượng khác. Bác nghĩ sẽ tốt hơn nếu xem chữ “thập” ám chỉ một thứ hoàn toàn khác.”

“Nhưng nếu một số người trong số họ có thể nhớ được chất bột đó, vậy tại sao họ lại không nhớ được thứ kia?”

Tiến sĩ Ferringo ngập ngừng. Sau đó ông ấy thở dài, bắt đầu nói với giọng nghiêm túc mà Doris chưa từng nghe trước đây.

“Bác luôn cảm thấy có điều gì đó thật mỉa mai về mối quan hệ giữa giới Quý tộc và con người, hay cụ thể hơn là quan điểm của Quý tộc về con người. Có lẽ cháu sẽ không hiểu nếu bác nói với cháu điều này bây giờ, nhưng họ có thể có cảm tình với chúng ta.”

“Ý bác là sao!? Các quý tộc nghĩ họ là bạn của chúng ta à? Thật vớ vẩn!”

Động tác kéo chiếc khăn quàng cổ của Doris còn thô lỗ hơn cả giọng nói của cô ấy. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy vị bác sĩ già trừng mắt tức giận.

“Dù thế nào thì bác cũng là bác sĩ, sao cháu... có thể nói thô lỗ như thế...”

“Đừng làm vẻ mặt đáng sợ như thế.” Bác sĩ vẫy tay trấn an cô.

“Bác không nói rằng tất cả các quý tộc đều như vậy. Cho dù có điều tra sự thật lịch sử đến mức nào, khoan nói tới tình cảm thân mật, thì phần lớn trường hợp họ coi cuộc sống con người không khác gì một cỗ máy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK