Trong khi nói câu đó, anh thậm chí còn không nhìn về phía Doris đang mặc áo sơ mi và quần jean mới thay trước đó trên ghế sô pha, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tiếp tục nói: “Bây giờ là chín giờ hai mươi sáu phút tối theo giờ tiêu chuẩn tại biên giới. Vì đã hút máu qua một lần nên chưa chắc hắn sẽ vội vàng đến sớm để gặp nạn nhân đâu, chắc phải tầm nửa đêm mới đến. Trong lúc đó, cô có thể kể cho tôi nghe những gì cô biết về kẻ địch không?”
"Đừng lo lắng, em trai của cô đã chìm vào trong giấc ngủ rồi, tôi có thể nhận ra điều đó qua nhịp thở đều đặn của em ấy.”
Doris mở to hai mắt.
“Anh thậm chí có thể nghe thấy âm thanh đằng sau cánh cửa sao?”
“Ngay cả tiếng gió gió thổi qua vùng hoang vu, hay giai điệu của những bóng ma lang thang trong bóng tối của khu rừng cũng nghe thấy được.”
D thì thầm, lướt đến bên cạnh Doris.
Ngay khi Doris cảm nhận được khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đó áp xuống cổ mình, cô không khỏi cứng người, vô thức hét lên:
“Dừng lại!”
Mặc dù sự ghê tởm hiện rõ trong giọng nói của Doris thế nhưng nét mặt của D không hề thay đổi.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương của cô để có thể đưa ra phán đoán về sức mạnh của kẻ thù mà tôi phải đối mặt.”
Giọng nói trầm lặng của D khiến trái tim Doris cảm thấy rất có lỗi.
"Tôi xin lỗi. Xin anh hãy nhìn đi.”
Doris quay mặt đi, để lộ ra cần cổ thon dài.
Đôi môi khẽ run lên có lẽ là tàn dư của phản ứng vài giây trước đó, còn lý do khiến má cô ấy đỏ lên rất có thể là do xấu hổ khi bị một chàng trai trẻ mà cô chưa từng gặp trước đây đang xem xét kỹ lưỡng da thịt của mình.
Suy cho cùng, trong suốt mười bảy cuộc đời, thiếu nữ chưa bao giờ thu hút được sự chú ý của một người đàn ông khác giới lâu đến như vậy.
Vài giây sau, Doris mới cảm giác được D rời mắt khỏi trên người mình.
“Cô gặp phải hắn khi nào?”
Doris thở phào nhẹ nhõm trước giọng nói đều đều không chút âm sắc của D.
Tại sao trong ngực cô lại phát ra âm thanh lớn như vậy? Doris thầm nghĩ.
Để không bị phân tâm bởi điều này, cô dán mắt vào khuôn mặt của D và bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, bắt đầu kể cho anh nghe câu chuyện về cái đêm ghê tởm đó.
"Đó là vào một đêm năm ngày trước. Trong lúc chúng tôi đang sửa chữa rào chắn điện từ, tôi đuổi theo con rồng nhỏ đã lẻn vào trong trang trại giết chết một trong những con bò nhà mình, và ngay khi tôi nghĩ mình đã giết được nó thì bầu trời tối đen lại.”
“Thật không may, nơi đó lại ở ngay gần lâu đài của một tên ma cà rồng. Lúc tôi đang vội vàng quay trở lại thì con quái vật sắp chết đột nhiên phun lửa thiêu cháy nửa sau con ngựa của tôi thành tro.”
“Chỗ tôi đứng cách nhà mười cây số và vũ khí duy nhất tôi có trên tay là một cây giáo và một con dao găm để giết những con rồng nhỏ. Vì vậy tôi bắt đầu liều mạng chạy như điên quay về nhà. Sau khi chạy được khoảng ba mươi phút, tôi chợt nhận thấy điều gì đó, giống như có người nào đó đang chạy ngay sau lưng tôi!”
Doris đột nhiên im lặng.
Không phải chỉ vì ký ức về nỗi kinh hoàng đó lại hiện về, mà còn vì một tiếng hú dữ dội xuyên qua bóng tối vang lên từ một khoảng cách rất gần.
Doris hốt hoảng quay khuôn mặt xinh đẹp nhìn ra ngoài, sau khi nhận ra đó chỉ là một con thú hoang bình thường, vẻ mặt của cô trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mặc dù ngôi nhà đã khá cũ kỹ, nhưng xung quanh trang trại vẫn được trang bị những hàng rào điện từ lớn và nhiều loại vũ khí tầm xa khác nhau khác.
Cô tiếp tục kể lại trải nghiệm kinh hoàng, khủng khiếp của mình.
“Lúc đầu, tôi nghĩ đó là người sói hay người bướm độc gì đó. Thế nhưng xung quanh lại không hề có tiếng bước chân hay tiếng vỗ cánh nào cả."