Tiếng kim loại nặng nề vang lên từ chỗ yên ngựa của các thành viên trong đội phía sau.
Đó là âm thanh của đạn pháo được tự động nạp vào khẩu bazooka không giật mà mỗi người lính được phát cho.
Đầu súng trường laze của các thành viên trong đội chĩa thẳng về phía nhóm người Rei - Ginsei.
Dù cho phương pháp chiến đấu kỳ lạ mà họ thể hiện ở quán bar ngày hôm nọ có khó
tưởng tượng đến mức nào đi nữa thì có vẻ như với tư cách là những con người bằng xương bằng thịt thực sự sẽ không thể sống sót một cách lành lặn sau cuộc tổng tấn công này.
“Thế nào? Nếu chúng mày cảm thấy khó khăn khi phải tự thú, thì bước ra chịu trói và vứt bỏ vũ khí xuống đi. Bằng cách này chúng mày có thể tiếp tục giữ lại tính mạng tận đến khi bị đưa lên giàn treo cổ.”
Đội trưởng nói.
“Tao không thích thế đó.”
“Cái gì?'
“Cứ bắn cho tới khi chúng mày cảm thấy hài lòng đi. Nhưng trước đó, có vẻ như mày đã quên mất một điều.”
“?”
Người chỉ huy kinh ngạc nhíu mày.
“Quân đoàn quỷ bọn tao không phải là một nhóm chỉ có bốn người.”
Rei - Ginsei tinh tế nói.
“Hả?”
Đội biên phòng xôn xao.
Chẳng biết từ lúc nào, bộ tứ đã rời mắt khỏi nhóm lính biên phòng và nhìn thẳng sang một bên.
“Bọn tao còn có một tấm bùa hộ mệnh mà không ai biết đến.”
Khóe môi Rei - Ginsei nhếch lên cao khi nhìn sang một bên.
Đó là một nụ cười hết sức hiểm độc.
“Ồ nhìn kìa, nó đến rồi này!”
Khi nỗi sợ hãi mà tâm trí và thể xác của con người không thể chống cự xuất hiện ở ngay trước mắt, thì cường độ cú sốc mà mỗi người nhận được dường như sẽ tăng lên theo tỷ lệ nghịch với khoảng cách.
Lúc thứ đó lao ra từ không trung đè lên ngựa của vị đội trưởng, vị đội trưởng đã chết ngay lập tức vì sốc, còn những thành viên khác trong vòng bán kính ba mét phía sau trở nên điên loạn.
Và đó chưa phải là tất cả.
Rõ ràng ngay cả động vật cũng có thể nhìn thấy được vật đó, hoặc có lẽ có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó khiến đám ngựa sợ đến mức quên cả bỏ chạy, thay vào đó bọn chúng nằm vật xuống đất co giật sùi bọt mép cả mũi lẫn miệng.
Những con ngựa ở phía sau đều run rẩy sợ hãi.
Lý do các thành viên trong đội ngã xuống đất mà không thốt ra một tiếng hét nào có lẽ là vì một phần tinh thần của họ đã bị phá hủy.
Có người bị nghiền nát đầu bởi vó ngựa đang phi nước đại, số khác như thể bị đóng băng, nhìn chằm chằm vào thứ sinh vật đang từ từ tiến đến gần.
Sinh vật đó chậm rãi chạm vào cơ thể của từng thành viên may mắn còn sống sót lại sau sự việc vừa rồi.
Những chiến binh mạnh nhất thủ đô cứ thế chết đi trong lặng lẽ vì điên loạn, không có cách nào có thể ngăn chặn thứ này lại được.
“Bọn mày thấy sao? Thành viên thứ năm của Quân đoàn Quỷ bọn tao trông khá là đẹp mắt có phải không?”
Khi người lính cuối cùng ngã xuống đất nghe thấy lời chế giễu của Rei - Ginsei, thứ đó đột nhiên biến mất không một dấu vết.
“――!?'
Cảm nhận được điều này, người lính may mắn còn sống quay lại chĩa họng súng laser trong tay của mình vào trán Rei - Ginsei với đôi mắt trống rỗng.
Nhờ chế độ huấn luyện căng thẳng, dù có phát điên thì anh ta vẫn có thể khơi dậy được ý định giết chết kẻ thù.
“Lão đại!”
Trước khi tên golem kịp di chuyển, chùm ánh sáng đỏ xuyên qua trán Rei - Ginsei.
Tuy nhiên —
Người bị bắn giật về phía sau lại chính là người lính ấy.
Chùm tia laze bắn thẳng vào giữa lông mày của Rei - Ginsei xuất hiện ngay phía sau đầu của người lính ấy.
Mùi thịt và óc cháy khét nồng nặc phát ra trong không khí mát lạnh.
“Lão đại, có sao không?”
Người đàn ông đầu nhọn cất giọng hỏi trong khi ném ánh mắt ghê tởm về phía người lính vừa bóp cò đã ngã xuống mặt đất.
Không chỉ phần đầu mà toàn bộ cơ thể của tên này trông như hình một ngôi sao băng, gã đàn ông giống như cái tên lửa này có tên là Gimlet.
“Không có vấn đề gì.”
Rei - Ginsei cười, xoa xoa trán.
Vùng da giữa lông mày của Rei - Ginsei cháy xém thành hình vòng tròn có đường kính khoảng một centimet.
Sau đó không còn ai hỏi han gì thêm về tình trạng của gã nữa mà bốn tên quái vật dùng vẻ mặt bất an chăm chú nhìn nhau.
“Hình như witch (phù thủy) xảy ra chuyện gì rồi . . . . “
Người vừa lên tiếng là gã lưng gù.
“Chullah nói đúng.”
Rei - Ginsei xen vào.
“Sở dĩ tôi sơ suất mắc phải sai lầm như vừa rồi là vì thứ đó đột nhiên biến mất giữa lúc đang làm việc."
Đây thực sự là một sơ suất cực kỳ bất thường.
Rei - Ginsei quay người nhìn về phía đồng cỏ bên trái, lẩm bẩm: “Nếu tấm bùa bị phá vỡ ở độ tuổi này, người đó sẽ đi vào con đường tối tăm, lạnh lẽo dẫn đến cái chết…”
"Có cần tôi đi kiểm tra không?" Gimlet đề nghị.
Nhưng Rei - Ginsei lại lắc khuôn mặt xinh đẹp của mình rồi nói:
"Không cần, tôi sẽ đi, còn cậu đi xử lý những cái xác xấu xí này đi. Nướng nó, ăn nó, hoặc làm gì nó tùy theo sở thích của cậu.''
Rei - Ginsei mỉm cười đưa ra một mệnh lệnh không thể tưởng tượng nổi.