• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là cả D và thanh kiếm bị ném ra giữa sảnh.

Tuy nhiên . . . . . . .

Bá tước không khỏi há hốc mồm.

Không hề có tiếng xương gãy nào vang lên, chàng trai xoay người trong không trung như một con mèo, vạt áo khoác tung bay, hai chân đáp xuống trong tư thế đứng.

Hay đúng hơn là D rơi xuống chỗ đó.

Dưới chân không hề có sàn nhà, anh rơi vào cái hố tăm tối đột nhiên mở ra.

Sàn nhà kẽo kẹt vang lên từ hai bên trái phải của cái hố khổng lồ rộng mười mét vuông, Bá tước nhìn đưa mắt nhìn vào bóng tối.

Larmica xuất hiện.

“Một cái bẫy thật thô sơ, nhưng thật may là Cha tôn kính đã tạo ra nó, thưa Cha tôn kính — Khi những vũ khí điện tử được ca ngợi của Cha chẳng có dụng, thì cái hố chỉ làm bằng bánh răng và lò xo này đã giúp chúng ta giải quyết được mọi vấn đề.”

Trước nụ cười quyến rũ của Larmica, Bá tước cau mày.

Thiết bị này được lắp đặt một cách miễn cưỡng theo như yêu cầu của Lamica.

Không phải là bá tước không thể đoán trước được những tình huống có thể xảy ra như ngày hôm nay, mặc dù thiếu nữ trước mặt này là con gái mình nhưng đôi khi con bé dường như là một thứ gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.

Không mất đi vẻ cau mày, ông nói: “Đúng như mong đợi từ con gái của ta, ngay lúc ta chuẩn bị ném hắn ra ngoài con lại kéo sợi dây của cửa sập? Nhưng làm vậy liệu có ổn không?”

“Ý Cha là gì, ổn không ư?”

“Đêm qua sau khi trở về từ trang trại, con vẫn luôn nhắc tới tên nhóc chúng ta vừa xử lý, giọng điệu của con, cách lôi kéo hắn về phía chúng ta của con, hay sự phẫn nộ mà ngay cả cha của con cũng không thể nhớ là đã từng nghe qua, những câu từ đó chứa đầy những cảm xúc nồng nàn của con. Chẳng lẽ con đã bị tên khốn đó mê hoặc rồi sao?”

Trước những lời bất ngờ của cha mình, Larmica mỉm cười một cách hết sức khó hiểu, thậm chí còn liếm môi.

“Cha tin là con có thể để người đàn ông con yêu rơi xuống dưới đó sao? Thưa Cha tôn kính, với tư cách là người tạo ra nó, đáng lẽ Cha phải là người hiểu rõ nhất khu vực dưới lòng đất đó là loại địa ngục trần gian gì chứ. Cho dù có là dhampir hay ma cà rồng đi chăng nữa thì cũng chẳng ai có thể có cách nào sống sót ra khỏi cái hố tăm tối này đâu. Nhưng . . . . . . . . .”

“Nhưng cái gì?''

Đến đây, trên mặt Larmica hiện lên một nụ cười ghê rợn đến nỗi ngay cả bá tước Lee, cha ruột của cô cũng phải nao núng.

“Nhưng nếu hắn có thể trốn thoát được ra khỏi đó chỉ bằng thanh kiếm và sức mạnh của chính mình, thì con sẽ dâng hiến cả thể xác và tâm hồn của mình cho người đàn ông đó. Con sẽ dùng mười nghìn năm tuổi và sự sống vĩnh cửu của Quý Tộc để đánh cược, nếu hắn có thể làm được con sẽ yêu hắn —- Thợ săn ma cà rồng D.''

Bây giờ đến lượt Bá tước nở nụ cười khổ.

“Người bị con ghét đã là địa ngục, được con yêu còn tệ hơn thế nữa. Mặc dù ta không nghĩ có thứ gì có thể sống sót trở lại thế giới sau khi gặp ba chị em đó.”

“Đương nhiên là như vậy rồi, thưa Cha.”

“Tuy nhiên . . . . . .”

Bá tước lại đặt câu hỏi:

“Nếu hắn sống sót và gặp lại được con, con sẽ làm gì nếu hắn không chấp nhận tình yêu của mình?”

“Trong trường hợp đó, . . . . . . . . . .”

Lamika trả lời không do dự. Ngọn lửa vui sướng phát ra từ toàn bộ cơ thể, đôi mắt long lanh phát sáng, đôi môi đỏ mọng hé mở, chiếc lưỡi trơn trượt liếm dọc bờ môi như thể có ý chí riêng.

“Trong trường hợp đó, con sẽ giáng cho hắn một đòn chí mạng, rồi moi tim, chặt đầu hắn. Và khi ấy, người đàn ông đó sẽ thực sự trở thành của con. Sau khi hôn đôi môi tái nhợt và khô khốc của hắn, con sẽ tiếp tục xé toạc lồng ngực mình ra, để cho dòng máu nóng hổi của 'Quý Tộc' chảy vào trong cổ họng hắn."

Sau lời tuyên bố tình yêu vô cùng khủng khiếp nhưng đầy nhiệt thành của mình, Larmica cứ thế rời đi.

Trên khuôn mặt Bá tước hiện vẻ tức giận xen lẫn lo lắng, hướng ánh mắt về phía cái hố kia, dùng một tay ấn lên áo choàng phủ bên ngoài ngực trái đang ướt sũng máu.

Mặc dù trông như có vẻ đã bắt được lưỡi kiếm của D một cách hoàn hảo, nhưng mũi kiếm lẽ ra đã bị chặn lại hoàn toàn của D đã xuyên qua cơ thể bất tử của bá tước khoảng ba centimet.

Hơn nữa, vết thương này không giống như những vết thương ông ta đã từng nhận trong những cuộc chiến trước kia, từ lúc bị đâm cho tới bây giờ vẫn chưa khép miệng lại, và dòng máu ấm nóng - nguồn sống - cứ thế mà không ngừng rỉ ra.

“Một kẻ đáng sợ. Có lẽ..."

Bá tước xóa khỏi tâm trí mọi suy nghĩ về việc bản thân có thể sẽ có một cuộc chiến sinh tử thêm một lần nữa.

Nghĩ đến những điều đang chờ đợi tên trai trẻ dưới lòng đất, khả năng hắn có thể quay trở lại mặt đất là chưa đến một phần một mười ngàn.

Lúc quay lưng rời đi, chuẩn bị trở lại căn phòng tăm tối của mình, thì những lời tên đó thì thầm lại vụt qua tâm trí bá tước một lần nữa.

Những lời mà Người đó đã từng nói với ông ta.

Mỗi lần nhớ lại câu này, đều khiến vẻ mặt của tất cả Quý Tộc có cuộc sống vĩnh cửu trở nên ưu sầu.

Sao tên thành niên ấy có thể biết được những lời đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK