“Các người định xử trí thiếu nữ kia thế nào?”
Larmica quyến rũ nở nụ cười.
“Đừng hy vọng hão huyền gì cả. Người phụ nữ đó sẽ sớm thuộc về Cha tôn quý của ta, cả về thể xác lẫn linh hồn.”
Nói xong, cô nhìn cha mình với ánh mắt hết sức mỉa mai và trịch thượng, nói: "Mặc dù cha tôn quý của ta dường như có ý định sẽ biến ả ta thành một trong những người vợ lẽ của mình, nhưng ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó được xảy ra! Ta sẽ hút cạn đến giọt máu cuối cùng, và rồi để cho đám sâu bọ con người kia xé xác rồi thiêu chết ả ta!”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Đôi mắt của Bá tước lóe lên tia máu.
Hai cha con ác quỷ với siêu giác quan của mình cảm nhận được rằng kẻ thù tầm thường trước mặt lúc này - chàng trai trẻ có thể gọi là chuột sa cũi mèo - đang biến đổi nhanh chóng.
Đang trở nên giống như bọn họ.
“Ngươi vẫn không hiểu sao?”
Larmica quát to.
“Ràng buộc với con người thì có ích lợi gì cơ chứ? Những kẻ hèn hạ đó sẵn sàng tiêu diệt tất cả sinh vật trên trái đất này ngoại trừ bản thân, tới cuối cùng, chúng thậm chí còn tự đẩy mình đến bờ vực của sự diệt vong.”
“Chúng có thể tiếp tục sống được là nhờ vào lòng từ thiện của Quý Tộc chúng ta. Tuy nhiên, một khi sức mạnh của chúng ta suy yếu, con người sẽ nổi loạn mà không cần quan tâm. Chính bọn chúng, chứ không phải chúng ta, mới là những sinh vật cần bị trục xuất khỏi hành tinh và vũ trụ này.”
Lúc này, bá tước dường như nghe được thứ gì đó, đột nhiên cau mày.
Chắc chắn là lời thì thầm ở trong miệng chàng trai trẻ trước mặt, trong đầu bá tước lập tức hiện lên những lời tương tự trong ký ức xa xôi đã lãng quên của mình.
Dù cho lý trí lúc này lại đang tự phủ nhận đi.
Điều này là không thể, bá tước nghĩ.
Đó chính là những lời ông ta nghe được Người đó.
Từ đấng vĩ đại, Tổ tiên thiêng liêng của chủng tộc ma cà rông.
Không đời nào gã thanh niên bẩn thỉu này có thể biết những thứ này được.
Giọng nói của D vang lên.
“Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói sao?”
"Ngu xuẩn!"
Tiếng hét của hai cha con vang vọng khắp không gian rộng lớn.
Cuộc đàm phán đã thất bại.
Đôi môi Bá tước cong lên thành một nụ cười tự tin đầy tàn nhẫn.
Bá tước búng tay cái tách.
Nhưng chỉ một vài giây sau, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của ông ta khi nhận ra vô số vũ khí điện tử được lắp đặt ở trong không gian không hoạt động.
Mặt dây chuyền trên ngực D phát ra ánh sáng xanh.
“Ta không biết ngươi có thủ đoạn gì, nhưng vũ khí của Quý Tộc không có tác dụng với ta.”
Chỉ để lại lời nói đó, D lấy đà nhảy vụt lên.
Tốc độ nhanh đến mức không có cách nào trốn thoát.
Vung thanh kiếm của mình lên không trung, D kéo nó về phía bên phải của mình.
Ngay khi tiếp đất, lực đâm chết người biến thành ánh sáng bạc đâm thẳng vào trước ngực bá tước.
Nghe như tiếng thịt va vào thịt.
“!?”
Lần đầu tiên trên khuôn mặt điển trai vô cảm của D hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Thanh kiếm dài trên tay D cắm vào giữa lòng bàn tay của bá tước, cách mũi khoảng hai mươi cm và dừng lại.
Không những vậy, từ vị trí và tư thế cầm kiếm, vị trí của D tác dụng lực lên sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng ngay cả khi anh dồn hết sức lực vào đó, lưỡi kiếm vẫn không nhúc nhích thêm được một cm nào, như thể bị mắc kẹt vào tường vậy.
Bá tước nhe răng nanh cười lớn.
“Ngươi nghĩ sao về điều này, tên phản bội? Ngươi đã thấy kỹ năng của một Quý Tộc thực sự khác với kiếm thuật thô tục bẩn thỉu của ngươi chưa? Tới thế giới bên kia mà nói về điều kỳ diệu của mình đi.”
Ngay khi nói xong, nhân vật mặc áo choàng đen di chuyển mạnh về phía bên phải.
Có lẽ đó là một bí kỹ nào đó mà bá tước sử dụng để dụng lực và căn thời gian, D không thể rời tay ra khỏi chuôi kiếm.