“ Thậm chí còn không nghe thấy được bất cứ tiếng thở nào.”
“Tuy nhiên, tôi biết chắc chắn có ai đó ở ngay sau tôi, kẻ đó cách lưng tôi ba mươi centimet, không quá một bước chân và đang di chuyển với tốc độ giống hệt tôi."
"Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa và quay người lại - và chẳng có gì ở đó cả! Không! Thực tế là hắn đã trốn vòng sau lưng tôi ngay lúc đó.”
Ký ức gieo rắc nỗi kinh hoàng trên khuôn mặt thiếu nữ.
Cô cắn môi, cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy bên trong giọng nói của mình lại.
D im lặng lắng nghe.
“Lúc đó tôi bắt đầu hét lên: Xuất hiện đi, đừng có mà trốn sau lưng người khác nữa."
" Tôi vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên xuất hiện, khoác trên mình một chiếc áo choàng đen, y hệt như ở trong lời đồn, với đôi môi đỏ tươi, cực kỳ hung dữ."
"Khi nhìn thấy hai chiếc răng nanh dần dần thò ra khỏi miệng hắn, tôi lập tức nhận ra đó là ai, chuyện xảy ra sau đó là một câu chuyện quen thuộc."
"Tôi giơ ngọn giáo trong tay mình lên, nhưng rồi khi ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của tên đó, toàn thân tôi lập tức mất hết sức lực."
"Và khi, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn tiến sát lại gần vào tôi, hơi thở lạnh như ánh trăng phả lên trên cổ, đầu óc tôi đột nhiên tối sầm lại."
"Tới lúc tỉnh lại phát hiện đã bình minh, còn bản thân đang nằm trên đồng cỏ, với hai vết răng nanh nằm trên cổ họng."
"Và đó là lý do tại sao hôm nào tôi cũng đi tới chỗ chân đồi, từ sáng đến tối, để tìm kiếm một người có thể giải thoát tôi khỏi cơn ác mộng này giống như anh.”
Sau khi kể lại câu chuyện một cách đầy cảm xúc, Doris kiệt sức ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Kể từ lần đó trở đi, hắn không tới hút máu cô nữa à?”
“Đúng vậy, mặc dù hằng đêm tôi vẫn đợi hắn tới với cây giáo trong tay.”
D nheo mắt trước câu đùa của Doris.
"Nếu là một Quý Tộc khát máu bình thường thì sẽ đến mỗi đêm."
"Tuy nhiên nếu càng yêu thích nạn nhân của mình, khoảng cách giữa các lần hút máu sẽ càng dài để chúng có thể kéo dài niềm vui ăn uống.
"Nhưng thực tế năm ngày đã trôi qua, có vẻ như hắn ta cực kỳ thích cô.”
“Thôi đi!”
Doris hét toáng lên.
Không còn chút có dấu hiệu nào của nữ anh hùng dũng cảm đã thách đấu D lúc chạng vạng nữa.
Lúc này đây chỉ còn là một thiếu nữ mười bảy tuổi xinh đẹp, nơm nớp lo sợ đang ngồi trên ghế mà thôi.
D lạnh lùng quan sát cô rồi tiếp tục nói thêm những lời lẽ khủng khiếp hơn nữa.
"Khoảng thời gian trung bình giữa các cuộc đột kích là ba đến bốn ngày."
"Hiếm khi kéo dài hơn năm ngày."
"Chắc chắn tối nay hắn sẽ đến."
"Từ những gì quan sát được qua vết thương, có thể thấy được đối phương hẳn là một ma cà rồng Quý Tộc mạnh mẽ ở vùng biên giới."
"Người mà cô đề cập tới trước đó, có biết danh tính của hắn là gì không?”
Doris khẽ gật đầu.
“Là lãnh chúa của vùng đất này từ rất lâu về trước, trước cả khi làng Ransylva được xây dựng."
"Tên của hắn là Bá tước Lee."
"Có người nói hắn đã một trăm tuổi, cũng có người nói hắn đã mười ngàn tuổi . . .”
“Mười ngàn tuổi? Sức mạnh của một Quý Tộc sẽ tăng dần theo năm tháng. Chứng tỏ đối phương là một đối thủ rắc rối đó.”
D nói, mặc dù trong giọng điệu của anh không có vẻ gì là cảm thấy rắc rối cả.
“Khả năng của Quý Tộc? Ý anh là những thứ như khả năng tạo ra một cơn gió lớn chỉ bằng một cái búng tay và biến thành Rồng lửa?”
Lờ đi câu hỏi của Doris, D nói, “Còn một điều nữa tôi muốn hỏi, làng của cô xử lý những người bị ma cà rồng cắn như thế nào?"
Khuôn mặt thiếu nữ trong nháy mắt chuyển sang tái nhợt.
Trong đa số các trường hợp, làng mạc thị trấn sẽ cách ly những người bị ma cà rồng cắn, và tên ma cà rồng thủ phạm sẽ bị tiêu diệt trong thời gian này.