Những chiếc cọc gỗ thô ráp và những chiếc búa kim loại sáng loáng trong tay của lực lượng an ninh.
Vẻ mặt tái nhợt xen lẫn sợ hãi và tội lỗi của họ. Khi một nhóm bóng đen vây quanh quan tài, cánh tay của ai đó giơ lên trời rồi rồi chém xuống.
Tiếng súng vang lên. Những tiếng la hét kinh hoàng và mùi máu tanh tràn ngập nghĩa địa. Tiếng kêu đau khổ ngày càng nhỏ dần rồi tắt dần, cả nhóm chuyển sang chiếc quan tài tiếp theo...
Cuối cùng khi lực lượng an ninh rời khỏi nghĩa địa không lâu sau đó, khuôn mặt của họ được tô điểm bởi những hạt máu đỏ thẫm và khuôn mặt của họ được tô điểm bởi những hạt máu đỏ thẫm và bóng tối tội lỗi sâu sắc hơn nhiều so với khuôn mặt họ làm nhiệm vụ này.
Mặc dù giới quý tộc gần như tuyệt chủng, nhưng cảm giác kính sợ giới quý tộc đã ăn sâu vào máu nhân loại trong suốt mười thiên niên kỷ năm không thể dễ dàng gì xóa nhòa.
Bởi vì họ thực sự là những kẻ thống trị thống trị nhân loại. Và giờ đây, chúng ta đang sống trong những thành phố tự động hóa, nơi người dân sống mà không thể hiểu rõ về máy móc của nó hoặc nhận được phần nhỏ nhất những lợi ích vô hạn mà nó có thể mang lại, và mọi thứ khác trên thế giới có thể được gọi là nền văn minh đều là những thứ họ đã bỏ lại phía sau. Bọn chúng chính là ma cà rồng.
Nếu chúng ta phân biệt rõ ràng giữa ma cà rồng rồng và con người, lịch sử loài người thống trị trái đất đột ngột kết thúc vào một ngày nọ năm 1999. Ai đó đã nhấn nút tên lửa và phát động cuộc chiến tranh hạt nhân toàn diện mà loài người đã vô cùng cảnh giác. Hàng nhìn ICBM và MIRV [1] bay xung quanh trong hỗn loạn biến hết thành phố lớn này đến thành phố lớn khác thành hỏa ngục, độ phóng xạ của hàng chục nghìn tia X vượt xa ngưỡng gây chết người, có thể gây ra một vụ thảm sát lớn.
([1] ICBM: tên lửa xuyên lục địa; MIRV: Đầu đạn MIRV hay còn gọi là đầu đạn đa đầu hướng, à một loại trọng tải tên lửa có chứa nhiều đầu đạn, mỗi một đầu có khả năng nhắm vào nhiều mục tiêu khác nhau trong cùng một lúc.)
Mọi sự lạc quan về một cuộc chiến tranh hạt nhân có giới hạn, hoặc thậm chí một cuộc chiến hợp lý sẽ diễn ra để những người chiến thắng sau này có thể xây dựng lại và thống trị, đều tan biến trong tích tắc bởi ngọn lửa địa ngục hàng triệu độ.
Hầu như không có người sống sót nào còn tồn tại. Tuy nhiên, số lượng của chúng rất ít và chúng buộc phải sống trong những nơi trú ẩn trong vài năm, tránh bầu không khí độc hại và hỗn loạn trong vài năm.
Cuối cùng khi họ quay trở lại mặt đất, nền văn minh cơ giới đang ở trong tình trạng gần như bị hủy diệt, Không có cách nào để liên lạc với những người sống sót ở các quốc gia khác, bất kỳ suy nghĩ nào mà những nhóm người biệt lập này có thể có về việc mọi thứ sẽ trở lại như trước khi bị hủy diệt, hoặc thậm chí là xây dựng lại đến mức có thể gọi là một nền văn minh, chẳng qua chỉ là một chuyện hão huyền quá tuyệt vọng mà thôi.
Cuộc rút lui bắt đầu.
Dần dần qua các thế hệ thì chỉ tập trung vào kéo dài sự tồn tại, ký ức về quá khứ cũng mờ dần, khi một nghìn năm trôi qua, dù dân số có tăng nhẹ nhưng bản thân nền văn minh đã tụt xuống mức độ của giai đoạn thời trung cổ.
Con người sợ hãi những sinh vật đột biến được sinh ra bởi bức xạ và tia vũ trụ, nên họ thành lập các nhóm nhỏ và di chuyển đến các đồng bằng và mà theo năm tháng đã dần trở lại xanh tươi.
Trong cuộc đấu tranh chống lại môi trường khắc nghiệt, vì để giữ lại chút thức ăn ít ỏi mà họ có, những đứa trẻ mới sinh ra hoặc là bị giết hoặc là dùng để thỏa mãn cơn đói của cha mẹ.
Tại thời điểm thế giới chìm vào tăm tối và sự mê tin đó thì “Họ” đã xuất hiện.