Ánh nắng ban mai ấm áp, thoải mái và bàn ăn được trang trí bằng những bông hoa oải hương lớn là một phần của nghi lễ thiêng liêng nhằm mang đến mang đến cho tất cả những người ngồi đó sức mạnh để chiến đấu vượt qua cuộc sống ở vùng biên giới khắc nghiệt phía trước.
Mặc dù vậy, D vẫn nhanh chóng đặt dao nĩa xuống, anh lui về căn phòng nhỏ phía sau mà Doris vừa chuẩn bị cho anh.
“Lạ nhỉ. Có khi nào dạ dày của anh ấy không khỏe không?”
“Ừ, có lẽ vậy.”
Tuy rằng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng Doris tưởng tượng D đang ăn bữa sáng của riêng mình ở trong phòng, nghĩ thôi cô đã thấy buồn nôn.
“Cái gì, sao bỗng dưng chị...... Có chuyện gì vậy? Dù gì thì chị cũng thân thiết với anh ấy mà”
Doris đang định nói lời trêu chọc Dan thì khuôn mặt cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần. Số lượng rất nhiều.
“Chết tiệt, bọn chúng tới rồi!”
Dan hét lên, lao tới chỗ khẩu súng laze treo trên tường.
Cậu nhóc định gọi “Anh D” thì bị Doris nhanh chóng dùng tay ngăn lại.
“Tại sao? Chắc chắn là Greco và lũ tay sai của hắn.” Cậu bĩu môi nói.
“Trước tiên hãy xem hai chúng ta có giải quyết được không. Nếu cách đó không hiệu quả thì có lẽ...” Nhưng cô hoàn toàn ý thức được rằng dù có chuyện gì xảy ra với hai người họ đi nữa, D cũng sẽ không làm gì cả.
Họ chộp lấy roi và súng trường rồi đi ra hiên nhà. Sở dĩ cô để cậu em trai tám tuổi tham gia cùng mình vì luật biên giới giới quy định rằng nếu bạn và gia đình không bảo vệ tính mạng và tài sản của chính mình thì sẽ không có ai khác làm điều đó.
Nếu bạn luôn dựa vào người khác, bạn sẽ không trụ được lâu trước lũ rồng lửa và Golem.
Chẳng mấy chốc, hàng chục người đàn ông cưỡi ngựa đã xuất hiện trước mặt họ.
“Chúa ơi, chẳng lẽ tất cả người trong làng đều tập trung ở đây sao? Một trang trại nhỏ tầm thường thế này không xứng đáng có những vị khách quý như vậy.”
Khi Doris chào họ với giọng điệu bình tĩnh, đôi mắt của cô vẫn thận trọng hướng về phía những người đàn ông ở hàng thứ hai và thứ ba.
Xếp hàng đầu là những dân làng nổi tiếng như trưởng thôn Rohman, ba của Greco, tuy đã ngoài sáu mươi nhưng có khuôn mặt béo đến kỳ lạ, tiếp theo là cảnh sát Luke Dalton, tiến sĩ Sam Ferringo, không sợ hắn sẽ bất ngờ làm điều gì nguy hiểm, nhưng điều đang chờ đợi phía sau hắn là một nhóm côn đồ tàn bạo, chỉ muốn để những khẩu súng Magnum và súng lazer đeo ở thắt lưng nếu có tình huống xảy ra.
Doris không hề sợ những gã làm công tại trang trại do trưởng thôn Roman điều hành, nhưng cô trừng mắt nhìn từng người một, cho đến khi cô bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc ở ngay phía sau đám đông, ánh mắt mới chuyển sang khinh thường. Khi có chuyện rắc rối sắp xảy ra, thì y như rằng Greco sẽ trốn ở nơi an toàn nhất và giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy, các người muốn gì?”
Có vẻ như được sự đồng ý của cả hai bên, trưởng thôn Rohman đã lên tiếng trước.
“Chắc cô đã hiểu mà đúng không. Chúng tôi tới đây vì vết thương dưới khăn choàng cổ của cô. Bây giờ cô hãy cho tiến sĩ Ferringo xem, tôi hy vọng là không có chuyện gì, nhưng nếu đúng như vậy thì tôi rất lấy làm tiếc là phải đưa cô vào trại tị nạn.”
“Hừ” Doris khịt mũi khinh thường: “Vậy là ông tin vào mấy lời bịa đặt mà thằng con trai ngu xuẩn của ông nói nhỉ. Anh ta đã đến đây năm lần cố tán tỉnh tôi nhưng lần nào cũng bị tôi từ chối, càng yêu càng hận... nên anh ta mới đi rêu rao khắp nơi nói những điều vô nghĩa.
“Nếu chỉ dựa vào lời của thằng mất dạy đó mà nghi thần nghi quỷ, thì dù ông có là trưởng thôn cũng sẽ phải trả giá.
Cô nói lưu loát đến mức trưởng thôn không thể nói được một lời nào, khuôn mặt của lão ta đỏ bừng vì tức giận.