• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái xinh đẹp vừa đánh bại gã đàn ông cao to chỉ bằng một cú vung roi, mà giờ đây chỉ đứng chôn chân tại chỗ, không thể nói nên lời.

“Không!”

Cậu thiếu niên bỗng chạy tới ôm lấy cô, nỗi buồn và sự lo lắng mà cậu đang kìm nén bấy lâu nay như thủy triều dâng, nước mắt thấm ướt quần áo của Doris.

“Không muốn, không muốn... em không muốn sống cô đơn một mình... em không muốn.”

Dù nói không muốn nhưng cậu cũng không phải làm sao, cậu cảm thấy đau đớn bất lực.

“Không sao đâu.” Doris nói, vỗ nhẹ vào đôi vai nhỏ của cậu em trai khi cô cố kìm nước mắt.

“Chị không bị Quý Tộc nào cắn hết, đây là vết côn trùng cắn, chị giấu nó đi vì không muốn em lo lắng thôi.”

Khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu bé chợt bừng sáng.

“Thật không?...... Thật không chị?”

“Ừ”

Chỉ mấy câu thôi mà đã khiến cậu nhóc bình tĩnh lại, quả nhiên vẫn còn là cậu bé gió chiều nào theo chiều ấy.

“Nhưng mà... nếu dân trong làng tin vào mấy lời bịa đặt của Greco thì chúng ta phải làm sao?”

“Em biết bản lĩnh của chị. Huống chi còn có em mà......”

“Anh trai D cũng ở đây”

Khuôn mặt của cô gái tồi sầm lại theo từng câu nói phấn khởi của nhóc. Đó là sự khác biệt giữa người biết phong cách của Thợ săn và người không biết. Trên thực tế, cậu nhóc chưa hề biết D là Thợ săn.

“Em đi nhờ anh ấy——”

“Dan —–”

Trước khi cô kịp ngăn lại thì cậu nhóc đã biến mất vào phòng khách. Cô vội đuổi theo nhưng đã muộn.

Dan gọi chàng trai đang nằm trên ghế dài bằng giọng đầy tin tưởng.

“Hiện có một tên khốn đang nhắm vào chị gái, muốn chị ấy gả cho hắn bằng cách lan truyền những lời bịa đặt kỳ quặc về chị ấy. Hắn chắc chắn sẽ quay lại với những người trong thôn. Sau đó bọn chúng sẽ đưa chị em đi. Anh ơi, anh hãy bảo vệ chị ấy đi.”

Tưởng tượng ra câu trả lời của anh, Doris vô thức nhắm mắt lại. Vấn đề không phải là nội dung câu trả lời mà là tác động của nó. Sự từ chối lạnh lùng sẽ để lại một vết thương không thể hàn gắn trong trái tim mỏng manh của cậu nhóc.

Thế nhưng Thợ săn săn ma cà rồng đã trả lời rằng: “Cứ để đó cho anh, anh sẽ không để bất cứ ai động đến chị gái em.”

“Vâng!”

Gương mặt của cậu nhóc tỏa sáng như ánh nắng ban mai.

Doris ở phía sau lên tiếng.

“Bữa sáng sẽ xong ngay thôi. Trước khi ăn, hãy đi kiểm tra tình trạng của thiết bị điều chỉnh môi trường của trang trại đã.”

Cậu nhóc chạy bay ra ngoài vườn. Doris quay sang D vẫn đang nằm trên ghế dài nói.

“Cảm ơn anh. Tôi biết nguyên tắc vàng của Thợ săn là họ sẽ không động đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc đối phó với con mồi của mình. Tôi sẽ không có tư cách để phàn nàn dù có bị từ chối thế nào đi chăng nữa...... Anh đã làm điều đó mà không làm tổn thương đến cậu nhóc đó... thằng bé yêu quý anh như anh trai vậy.”

“Nhưng tôi từ chối.”

“Tôi biết mà. Ngoài công việc của anh ta, tôi sẽ không hỏi thêm gì nữa, những gì anh vừa nói cũng đủ lắm rồi. Tôi sẽ tự giải quyết vấn đề của mình. Anh hãy hoàn thành công việc của mình càng sớm thì càng tốt.”

“Được.”

Giọng của D vẫn lạnh lùng, vô cảm như thế.

.........................

Đúng như dự đoán, các “vị khách” đã đến đúng lúc ba người vừa ăn xong bữa sáng có phần hơi khác thường.

Điều đặc biệt là D chỉ ăn bằng một nửa Dan. Thực đơn bao gồm giăm bông và trứng siêu khổng lồ, được làm từ trứng gà đột biến đường kính 30 cm bên trên là giăm bông tự làm dày ba cm, bánh mì đen nóng hổi không lẫn tạp chất vừa mới ra lò, nước ép nho từ những quả nho khổng lồ lấy trực tiếp từ trang trại, tất nhiên là mới hái và mỗi quả nho cho ra ba cốc nước ép lớn.

Và đó chỉ là những món ăn chính; còn có một đĩa salad to tướng và trà ướp hoa.

Thực đơn sang trọng như thế này chỉ có thể tìm thấy ở trang trại của nhà Doris, chỉ riêng độ tươi của nguyên liệu thôi cũng đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành nào cũng muốn được ăn thêm giăm bông và trứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK