Liệu mình còn ngày khác nữa không? Doris thầm nghĩ. Đúng như dự đoán, một điều gì đó tà ác đang ập đến, xé toạc bầu không khí ngọt ngào dễ chịu của buổi tối mùa xuân.
Bác sĩ Ferringo không nhìn Doris nữa. Đôi mắt của ông ấy dường như bị đóng đinh vào một điểm trên sàn khi tiếp tục nói về những nghi ngờ bấy lâu nay của mình.
“Ví dụ như tại sao chúng ta phải phân biệt giữa điểm yếu của mình và vũ khí chúng ta sử dụng để khai thác chúng? Tại sao một số ký ức về loại bột này vẫn còn tồn tại mà lại xóa ký ức về chữ “thập” bí ẩn đi? Bác đoán thứ bột này có lẽ không quan trọng bằng chữ “thập” kia. Họ thực sự đang đùa giỡn với chúng ta chăng? Hay đấy chính là sự kiêu ngạo của kẻ thống trị khi để chúng ta nắm được điểm yếu nhỏ thế này của họ? Nếu thế thì công bố ngay từ đầu chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Nói đến đây thì bác Ferringo dừng lại. Sau khi hít một hơi, ông nói tiếp:
“Đây là kết quả của một nghiên cứu nhỏ mà một ông già đã dành một nửa sáu mươi năm của mình để thực hiện... bác đây là một lời thách thức từ một chủng tộc đã đạt đến đỉnh cao và giờ đang tiến tới sự tuyệt chủng. Đó là một thách thức được đặt ra cho con người chúng ta, một chủng tộc thậm chí không thể so sánh được với họ. Nhưng cuối cùng chúng ta có thể đạt tới trình độ của họ, hoặc thậm chí có thể vượt qua họ. Và bác tin rằng đây là điều họ nói: ‘Nếu con người các ngươi muốn kế vị bọn ta, hãy sử dụng sức mạnh của các ngươi đánh bại bọn ta, khiến bọn ta phải phục tùng. Nếu các ngươi đã có được loại bột này, bước tiếp theo là giải đáp bí ẩn về chữ “thập” kia đi. Một khi các ngươi giải quyết được chúng, hãy cố gắng ngăn chặn nó bị che phủ một lần nữa trong màn sương mù của sự lãng quên.’”
“Không thể nào...” Doris nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ miệng cô nghe như xa xôi triệu dặm: “Vậy thì chẳng khác nào người chủ dạy dỗ các thợ săn tập sự hay sao...”
Mặc dù vị bác sĩ già khẽ gật đầu nhưng không rõ liệu ông ấy có thực sự hiểu những gì Doris đang nói hay không. Ánh mắt của ông ấy không hề di chuyển chút nào: “Đây không phải là điều mà một quý tộc cấp thấp có thể làm được. Có lẽ...”
“Có lẽ...?”
“‘Đại Quý Tộc’, một trong bảy vị “Vua” thống trị hàng nghìn Quý tộc, chúa tể bóng tối huyền thoại... Vua của các vị vua, hắn... là ma cà rồng...”
Vào lúc đó, một làn sóng căng thẳng quét qua khuôn mặt của Doris.
“Bác sĩ!” Giọng cô nghe giống tiếng kêu cứu hơn là cảnh báo, và khuôn mặt của bác sĩ tỉnh táo lại, ông quay đầu đi theo Doris khi cô tiến về phía cửa sổ phòng khách.
Ánh trăng trên vùng thảo nguyên mát mẻ không có dấu hiệu chuyển động, nhưng tai của cả hai đều nghe thấy tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa mặt đất từ xa.
“Hắn đến rồi à?”
“Cháu đã sẵn sàng nghênh đón.”
Mặc dù cô đã lấy lại được vẻ ngoài kiên cường của một nữ chiến binh mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm cô vẫn thốt ra tiếng lòng buồn bã.
Quả nhiên anh đã không về kịp, D.
Khi tiếng bước chân của con ngựa người máy màu đen nghe như đang dẫm lên một đám mây ma quái vang lên ở một khoảng cách gần đến mức Doris không thể nhầm lẫn, Doris di chuyển đến một góc phòng khách, và xoay một trong những chiếc mặt nạ lễ hội bằng bạc trang trí trên bức tường bên phải.
Theo tiếng động vang lên, một góc tường và sàn nhà xoay ra, lộ ra một bảng điều khiển bằng gỗ và một chiếc ghế bành. Tuy bảng điều khiển được làm bằng gỗ nhưng các mặt gắn công tắc và thanh điều khiển lại được làm bằng sắt, với vô số đèn màu và đồng hồ nhô ra khỏi bề mặt. Tuy nhiên, cần điều khiển được làm bằng gỗ.
Đây là một trung tâm chỉ huy chiến đấu mà cha của Doris đã gọi thợ thủ công từ thủ đô đến lắp đặt. Tất cả vũ khí trong trang trại đều được điều khiển tại đây. Trang bị chuẩn bị cho các cuộc tấn công của lũ ma quỹ hung ác có thể được xem là tiên tiến nhất. Một tấm gương giám sát lăng kính đa hướng từ trần nhà hạ xuống.
“Ồ! Lúc đó bác hỏi ông ấy đang làm gì, ông ấy nói là đang lắp đặt một bộ chuyển đổi năng lượng mặt trời mới. Ngay cả bác mà ông ấy cũng giấu diếm, cha cháu cũng thối lắm đấy.”
Không có thời gian để trả lời câu nói vô tư của vị bác sĩ. Thấu kính lăng trụ của gương giám sát nhìn thấy một cỗ xe bốn ngựa màu đen đang đi thẳng xuống con đường dẫn đến trang trại.
Tay của Doris với tới một trong những đòn bẩy. Gương giám sát cũng đóng vai trò như một thiết bị ngắm.
“Đừng hoảng sợ.” Bác sĩ Ferringo nói với cô khi ông nhìn ra ngoài cửa sổ với chiếc chai nhỏ trên tay.
“Vẫn còn một lá chắn điện từ.”
Ông ấy còn chưa kịp nói hết câu, cánh cổng gỗ ba song mở ra không một tiếng động, cách chỗ xe ngựa đến khoảng mười mét, một bóng đen di chuyển nhanh như một cơn gió, đang cố gắng lao qua, ánh sáng xung quanh sáng chói.