“Chị ơi, chị có chắc là chúng ta cần phân bón ít thế này không vậy?”
Dan leo lên xe ngựa, cầm lấy chiếc hộp cuối cùng, giọng nói lo lắng của cậu như đâm thẳng vào ngực Doris.
Vào lúc D đi qua cổng lâu đài của ma cà rồng. Hai người họ đến làng Lansilva để mua sắm mỗi tháng một lần.
Tuy nhiên, kết quả thật thảm hại. Chủ cửa hàng là ông Whatley luôn tốt bụng khi mang những thứ từ kho mà ông không trưng bày ra, nhưng hôm nay ông lạnh lùng từ chối như chưa từng làm trước đây.
Khi Doris nêu tên những thứ cần thiết, ông ấy trả lời với vẻ tiếc nuối rằng đã bán hết hoặc chưa có hàng. Tuy nhiên, đằng sau quầy và trong góc, Doris thấy ông ta còn rất nhiều hàng, khi cô hỏi đến chúng thì ông ta ngập ngừng nói là hàng đã được người ta đặt trước rồi.
Doris ngay lập tức hiểu ra. Chỉ có một người có thể làm ra việc đê tiện như vậy.
Tuy nhiên, cô không có thời gian để lãng phí vào việc tranh cãi với Whatley, vì vậy cô kìm nén cơn thịnh nộ của mình, cô đến nhà của người quen và cố gắng đảm bảo số lượng hàng hóa mình cần trong lúc này.
Hiện tại, mỗi phút từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn đều quý giá như một viên ngọc quý đối với Doris. Vào ban đêm, một trận chiến sinh tử khủng khiếp giữa lũ quỷ và cô đang chờ đợi. Ngay cả D cũng cố gắng nhắc nhở cô phải trở về nhà trước hoàng hôn dù có chuyện gì xảy ra.
Cô biết điều đó, nhưng...
Doris cắn môi khi chất gói thịt khô cuối cùng lên thùng xe. Khuôn mặt buồn bã khác thường của Dan khi ở trong xe đã chuyển thành nụ cười tươi khi cậu nhóc đối mặt với cô, cậu nhóc đang cố gắng không làm cô lo lắng. Vì hiểu được điều đó nên trong lòng Doris tràn ngập sự lo lắng, buồn phiền và tức giận không thể kiềm chế được. Tay cô vô thức siết chặt lấy cán roi nhét ở thắt lưng. Chỉ có một nơi duy nhất có thể trút cơn thịnh nộ của cô.
“Thôi xong rồi, chị quên ghé qua chỗ của bác sĩ Ferringo.” Cô vội vàng nói: “Em ở đây chờ chị. Sẽ không hay nếu hàng hóa của chúng ta bị cướp mất, nên đừng rời khỏi xe.”
“Chị...”
Cậu nhóc dường như cảm nhận được điều gì đó, giọng nói của cậu như van xin: “Sao vậy, em là đàn ông đừng tỏ ra vẻ mặt đáng thương như thế. Anh trai D sẽ cười nhạo em đấy... đừng lo cho chị, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Không phải mọi chuyện vẫn luôn như vậy mà, đúng không?”
Cô nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, không cho cậu cơ hội phản đối, cô nhanh chóng bước xuống phố.
“Mình đoán giờ này lũ khốn nạn đó có lẽ sẽ ở Black Lagoon hoặc khách sạn Pandora. Hãy đợi đấy, tao sẽ cho bọn mày một bài học.”
Đúng như như đoán, ngay khi cô mở cánh cửa cánh dơi của quán rượu, Greco và nhóm của gã ngồi ở bàn trong cùng, gã cười nhếch mém đứng dậy.
Doris đếm nhanh số lượng có bảy người, cô chợt nheo mắt lại khi nhìn thấy phong cách của Greco.
Toàn thân Greco tỏa sáng lấp lánh. Bộ quần áo kim loại che phủ bao phủ gã từ đầu đến chân, hay đúng hơn là bộ đồ nhìn rất giống vỏ cua, phản chiếu ánh sáng mặt trời. Một trong những vũ khí cá nhân được khoa học của ma cà rồng sản xuất—đồng phục chiến đấu. Doris chưa từng nhìn thấy nó trước đây, nhưng sự ngạc nhiên của cô ấy nhanh chóng phai nhạt, cô khinh thường nhìn gã, có vẻ như gã đàn ông nông cạn này lại bắt đầu nhảy vào một trào lưu thời trang mới.
“Anh tức giận chuyện sáng này nên đã gây áp lực với ông Whatley, để ông ấy không bán hàng cho tôi đúng không. Anh là đàn ông mà không biết xấu hổ à. Đồ hèn hạ.”
“Ơ kìa, cô đang nói nhảm gì vậy?” Greco cười chế giễu.
“Một cô ả sắp trở thành đồ chơi của ma cà rồng mà thôi. Cô nên cảm ơn tôi vì đã không tiết lộ ra chuyện đó ra. Đừng vội bác bỏ, tốt hơn hết cô nên ghi nhớ trong đầu rằng tháng sau và tháng sau cũng sẽ như vậy. Có vẻ như hôm nay cô đã xoay sở được vài thứ rồi nhỉ, nhưng với số lượng đáng thương đó sẽ giúp vườn cây ăn quả và đàn bò của cô được cho ăn trong bao lâu? Có lẽ là hai tuần là hết, đến lúc đó cô có thể đi loanh quanh với cái bóng trên mặt đất. Chà, cô sẽ ổn thôi vì chẳng bao lâu nữa cô sẽ không cần ăn gì cả, nhưng cô đã nghĩ ra kế hoạch gì cho đứa em trai tội nghiệp của mình chưa?”
Trước khi gã kịp nói hết mấy câu chế nhạo thì chiếc roi dài đã vung khỏi tay của Doris. Chiếc roi quấn quanh mũ bảo hiểm của bộ đồ chiến đấu, cô dùng sức cố gắng quật ngã gã ta. Tuy nhiên, sự liều lĩnh của cô do thiếu hiểu biết.
Greco—hay đúng hơn là bộ đồ chiến đấu của gã không nhúc nhích, gã dùng tay phải kéo đầu roi, chỉ cần giật nhẹ một cái, sợi roi đã bay vào tay gã.
“Cô nghĩ tôi sẽ bị lừa nhiều lần vì chiêu này hả con khốn?”
Dù bị sốc nhưng Doris không hổ là con gái của thợ săn, cô nhảy lùi lại gần hai mét, khi cô nhảy lên, đôi mắt gã phát ra sánh sáng ghê tởm của hận thù, dục vọng và tự mãn.