• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy con ngựa không di chuyển ngay cả khi mấy gã đó đá nó bằng gót giày kim loại, Nếu họ có thể nhìn vào mắt những con ngựa vào lúc này, họ sẽ thấy trong mắt chúng là nỗi sợ kinh hoàng khó tả được. Chúng sợ hãi đến mức không dám di chuyển nói chi là bỏ chạy.

Và rồi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chàng thanh niên trẻ đẹp trai mặc đồ đen đang đứng chắn ở cửa.

Ngay cả ánh nắng dường như cũng trở nên uể oải hơn. Bất chợt, một cơn gió thổi ngang qua cánh đồng, những người đàn ông quay đi và nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ.

“Gì hả? Cậu là ai?” Trưởng thôn đã cố gắng hết sức để tỏ ra đáng sợ, nhưng không giấu được sự run rẩy ở cuối lời nói. Chàng trai trẻ này có một luồng khí làm rung chuyển sự bình yên trong tâm hồn con người.

Doris giật mình quay lại, còn khuôn mặt Dan sáng lên vì vui mừng.

Doris định nói gì đó nhưng D ặng lẽ ngăn cô lại, anh bước tới trước mặt cô như để bảo vệ cho hai người họ. Tay phải của anh cầm một thanh trường kiếm.

“Tôi là D. Tôi được trang trại này thuê.”

Anh không nhìn trưởng thôn mà nhìn cảnh sát khi nói.

Cảnh sát gật nhẹ đầu, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh anh đã nhận ra danh tính thực sự của chàng trai trước mặt.

“Tôi là Dalton, cảnh sát. Đây là trưởng thôn Rohman, và bác sĩ Ferringo. Những kẻ phía sau thì không cần quan tâm.”

Sau khi bình tĩnh tự giới thiệu bản thân, anh ta nói tiếp: “

“Anh là Thợ săn phải không? Ánh mắt cà phong thái đó của anh... Tôi nhớ đã nghe nói có một người đàn ông có sức mạnh đang du hành xuyên Biên giới, tên anh ta là D. Người ta nói rằng thanh kiếm của anh ta nhanh hơn tia laze.”

Những lời đó có thể được hiểu là sự kinh ngạc hoặc ngưỡng mộ, nhưng D chỉ im lặng.

Cảnh sát tiếp tục bằng giọng cứng rắn hơn.

“Tuy nhiên... người ta nói người đàn ông đó chỉ chuyên săn ma cà rồng. Và bản thân anh ta cũng là Dhampir.” (Dhampir: con lai giữa ma cà rồng và con người.)

“...”

Những người có tiếng và những kẻ côn đồ trong thôn đều đóng băng. Đan cũng vậy.

“Vậy, đúng như dự đoán, Doris... cô...”

Bác sĩ Ferringo thốt ra những lời gần như tuyệt vọng.

“Đúng vậy... cô gái này đã bị ma cà rồng cắn. Tôi được thuê để tiêu diệt hắn.”

“Dù sao thì bây giờ cô đã bị ma cà rồng cắn, chúng tôi không thể để cô tự làm theo ý mình được. Cô phải đến trại tập trung.” Trưởng thôn tuyên bố.

“Không.” Doris từ chối.

“Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi sẽ không bỏ mặc Dan và trang trại. Nếu ông nhất quyết làm điều đó, ông sẽ phải dùng vũ lực để đưa tôi đi.”

“Được thôi...”

Greco hầm hừ. Hành động và lời nói thách thức của cô gái khiến gã nhớ lại mối hận vì bị từ chối, ánh mắt của những kẻ côn đồ rực lửa giống như con rắn đang ngoác mồm.

Những kẻ côn đồ đang định xuống ngựa thì những con ngựa đồng loạt nhảy chồm lên.

Mấy gã đó kêu lên “Ối!” hoặc “Oái!”, từng người bị ném xuống đất. Không khí đầy nắng tràn ngập tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng ngựa hí.

D quay lại nhìn cảnh sát. Không biết viên cảnh sát có hiểu hay không, anh ta chỉ đứng nhìn thôi mà đã khiến lụ ngựa sợ chết khiếp rồi.

Một cảm giác căng thẳng và sợ hãi không thể diễn tả được đang lan giữa hai người.

“Tôi có một đề nghị.” Cảnh sát gật đầu như người mộng du trước lời nói của D.

“Đừng làm bất cứ điều gì về cô gái đó cho đến khi tôi làm xong công việc của mình. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ ổn, nếu không thì...”

“Anh yên tâm, tôi sẽ tự lo liệu được. Nếu anh ta bị lãnh chúa đánh bại, tôi sẽ tự mình đóng cọc vào tim anh ta.”

Doris cũng gật đầu liên tục.

“Đừng để cô ta lừa! Thằng khốn này là đồng bọn của Quý tộc đấy. Nếu anh đồng ý với hắn, chắc chắn hắn sẽ biến mọi người trong làng thành ma cà rồng.”

Đây là lần thứ hai Greco bị ném xuống đất, gã bò bằng bốn chân và la hét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK