Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101

Báo công an?

“Tuỳ các người. Nếu còn dám cản đường tôi, bạn tôi sẽ không nương tay đâu”.

Dứt lời, anh dứt khoát sải bước ra ngoài.

Nghe thấy anh gọi mình là bạn, trong mắt Long Tam chợt hiện lên vẻ dị thường.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta lạnh lùng nhìn bốn người kia đầy cảnh cáo.

Bốn người sợ chết khiếp, ai nấy đều run lẩy bẩy.

Dịch Thanh Tùng không ngừng nháy mắt nhưng bốn người kia bị khí thế khủng bố của Long Tam doạ sợ, răng cũng đánh vào nhau lập cập!

Khi Trương Minh Vũ đi tới trước mặt, bốn người đều vô thức tránh sang một bên nhường đường.

Dịch Thanh Tùng vô cùng tức giận!

Một lũ ăn hại!

Thấy anh sắp ra khỏi công ty, hắn ta quát lớn: “Đứng lại!”

Lâm Kiều Hân đang đứng cạnh hắn ta cũng ngơ ngác.

Đi rồi… sẽ tốt hơn mà?

Tại sao Dịch Thanh Tùng còn muốn ngăn lại?

Cô chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy hắn ta giải thích: “Nếu cứ để Trương Minh Vũ đi như vậy, sau này báo công an anh ta sẽ phải chịu tội đấy! Bây giờ phải mau chóng để anh ta chứng minh mình không ăn trộm mới được!”

Nghe xong, Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.

Cô cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ tới thần y nên cũng không nói gì.

Trương Minh Vũ quay lưng lại cười hỏi: “Sao thế… không nhịn được nữa rồi à?”

Dịch Thanh Tùng giật mình đáp: “Nhịn… nhịn cái gì? Tôi là giám đốc của tập đoàn Đại Phú, sao có thể để anh trộm đồ xong bỏ đi như vậy được. Mau nộp lại đồ ra đây!”

Anh giang tay ra khiêu khích: “Thế anh lục soát thử xem”.

Dịch Thanh Tùng vô thức liếc nhìn Long Tam một cái, ánh mắt do dự.

Trong khi hắn ta đang không biết nên làm thế nào cho phải thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên không ngớt.

Mọi người giật mình nhìn sang, chỉ thấy có một đám người mặc đồng phục bảo vệ đang chạy tới.

Trông ít nhất cũng phải có hai ba chục người!

Ai nấy đều cầm gậy sắt trong tay, khí thế hùng hổ!

Vương Tài nằm trên mặt đất thầm cười lạnh, lặng lẽ cất điện thoại đi, trong mắt đầy vẻ châm chọc.

Dịch Thanh Tùng cũng trố mắt nhìn, lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Dù có giỏi võ đến đâu cũng đâu thể chống lại được nhiều người như vậy.

Thoắt cái, hơn hai chục gã bảo vệ đã xông tới chặn kín cổng lại, ai cũng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.

Anh cau mày, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Long Tam yên lặng đứng sang bên cạnh, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ. Dường như hai mươi mấy người này không hề tồn tại.

Dịch Thanh Tùng chậm rãi cất bước tiến lên phía trước: “Trương Minh Vũ, tôi đang giúp anh đấy. Nếu anh cứ bỏ đi như vậy, sau này không giải thích được nữa đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK