Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bọn họ ngơ ngác nhìn hai người kia đang đối mặt với nhau.

Giây tiếp theo, khoé miệng giám đốc Vương co rút liên hồi, toàn thân run lên!

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, gã cuống quýt cúi đầu khom lưng, hoảng sợ nói: “Ông ông ông… ông chủ, sao ông lại trở về rồi?”

Nghe thấy thế, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ!

Đến cả Lâm Diểu cũng ngây ngẩn đờ người tại chỗ.

Hự!

Một lúc lâu sau, tiếng hít sâu bỗng nhiên vang lên!

Giờ phút này, mọi người mới biết thì ra Trần Đại Phú thực sự là ông chủ!

Người có địa vị cao như Trần Đại Phú, dù người bình thường không biết nhưng sao giám đốc Vương lại không biết được?

Chỉ cần một câu nói của Trần Đại Phú thì gã sẽ chẳng còn chỗ nương thân ở Hoa Châu!

Ngay sau đó, tất cả đều hãi hùng nhìn sang Trương Minh Vũ.

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm!

Đến cả Lâm Diểu cũng không ngoại lệ!

Anh bật cười nói: “Tôi ở trong núi ra, đừng nhìn như vậy, tôi ngại lắm”.

Bấy giờ, không một ai cười nổi nữa!

Cô gái tóc xanh choáng váng, Lê Lê cũng sợ hết hồn!

Hồi lâu sau, cô gái tóc xanh mới lúng túng nói: “Lê Lê, chuyện này là thế nào? Không phải cậu nói… bạn trai cậu là ông chủ ở đây sao?”

Lê Lê sững sờ, trong mắt chỉ toàn là hoảng loạn.

Cô ta hét ầm lên: “Cậu im đi!”

Nhưng đã quá muộn.

Trần Đại Phú ngừng cười, khí thế mạnh mẽ chậm rãi tản ra. Ông ta cười lạnh nói: “Cậu… là ông chủ ở đây hả?”

Ánh nhìn sắc lẻm khiến toàn thân giám đốc Vương nổi đầy da gà!

Bịch bịch!

Giám đốc Vương không chút do dự quỳ sụp xuống trước mặt Trần Đại Phú.

“Xin lỗi ông chủ! Tôi sai rồi! Tất cả là tại cô ta… tại cô ta hết!’

Giám đốc Vương bối rối nói, dứt khoát kéo Lê Lê đến bên cạnh.

Lê Lê vẫn chưa hoàn hồn lại được. Tới tận lúc này cô ta mới biết mình đã chọc phải ông lớn có địa vị cao như thế nào!

“Đều tại cô ta dụ dỗ tôi! Bảo tôi giả làm bạn trai cô ta, giả làm ông chủ của khách sạn chúng ta thì sẽ ngủ với tôi một đêm!”

“Tôi sai rồi ông chủ, tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa! Xin ông chủ tha cho tôi!”

Giám đốc Vương mếu máo khóc ròng ròng.

Gã có bố mẹ già và con nhỏ phải nuôi, không thể mất việc được!

Sau câu nói này, ánh mắt của mọi người đều quét về phía Lê Lê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK