Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38

Thế nhưng câu trả lời của Trương Minh Vũ lại khiến tất cả ngây ngẩn: “Đúng vậy”.

“Ha ha ha!”

Mọi người cười nhiều quá, sắp không thở nổi nữa, chưa kịp nghỉ một lúc đã lại bị làm cho cười sặc sụa!

Tiếng cười rất to, mặt bàn thuỷ tinh cũng bắt đầu rung rinh.

Ai nấy đều cười nghiêng ngả, trong mắt tràn đầy châm chọc, thậm chí còn có người cười đến nấc lên.

Lâm Diểu cúi đầu siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm như sắp vắt ra nước!

Trần Đại Phú cũng bị tiếng cười doạ sợ, da thịt trên người run bần bật.

Họ đang… cười gì vậy?

Cửa phòng lại bị mở ra. Một người đàn ông mặc vest lịch lãm xách theo hai chai Lafite đi vào.

“Mọi người chơi vui thế?”, giám đốc Vương tươi cười hỏi, vẻ mặt ngạo nghễ.

Sao khi đi vào, gã liền liếc nhìn đám con gái ở trong, đến khi trông thấy Lâm Diểu thì hai mắt sáng rực.

Lê Lê nén cười, vội vàng chạy tới khoác tay giám đốc Vương, buồn cười nói: “Anh yêu à, em buồn cười chết mất. Đồ nhà quê từ trong núi ra kia nói mình quen anh!”

“Còn nói… nói ông già mập mạp này là anh!”

“Ha ha ha, tôi… tôi nhịn hết nổi rồi!”

Mọi người xung quanh cũng cười đến mức sắp tắt thở.

Lâm Diểu hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt dần lộ ra sát ý nồng đậm.

Hôm nay, cô ta đã quá mất mặt!

“Quen anh?”

Giám đốc Vương ngẩn người một lúc mới nhớ ra hiện giờ mình đang đóng vai ông chủ.

Gã lạnh lùng đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, cười khẩy nói: “Xin lỗi, hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ”.

Lê Lê gập người vì buồn cười, lại lên tiếng hỏi: “Anh yêu nhìn thử lão già mập mạp bên cạnh anh xem người ta có phải là anh không, ha ha ha!”

Giám đốc Vương lắc đầu cười khổ.

Gã quay lại nhìn về phía Trần Đại Phú trong ánh mắt hào hứng của mọi người.

Giám đốc Vương cũng bật cười nói: “Hình như đây cũng không phải tôi…”

Nhưng gã chưa kịp nói hết câu đã sững sờ, vẻ mặt cứng ngắc lại!

Rốt cuộc Trần Đại Phú đã hiểu ra.

Nhất là câu nói chê Trương Minh Vũ là đồ nhà quê khiến tim ông ta sắp vọt ra khỏi cổ họng vì sợ hãi.

Hai người bọn họ nhìn nhau, dường như không khí đều đọng lại.

Đám người kia vẫn đang cười không ngớt, không hề chú ý tới toàn thân giám đốc Vương đang run rẩy!

Choang!

Ngay sau đó, tiếng rơi vỡ thanh thuý vang lên.

Hai chai rượu Lafite rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Á!”

Lê Lê kinh hãi hét lên.

Tất cả đều ngừng cười, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK