Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 135

Mấy người họ đều mất não hết rồi à?

Đến cả Lâm Diểu cũng không nhìn nổi nữa, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.

Giám đốc lập tức nhếch miệng cười lạnh, châm chọc hỏi: “Tao xem bây giờ mày còn nói gì được nữa?”

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Anh bật cười nói: “Nếu tôi phải bồi thường thì tôi phải được nhìn thấy xe chứ?”

Giám đốc lại lắc đầu từ chối: “Xin lỗi nhé, bọn tao mang xe đi sửa rồi. Nếu mày đòi xem bằng được thì tao có thể cho mày xem một chiếc xe lái thử khác”.

Nghe xong, anh không khỏi cau mày.

Đổi xe khác? Thế còn xem cái khỉ gì nữa!

Sau một hồi im lặng, anh lại lên tiếng hỏi: “Thế thì cũng phải có camera hành trình chứ?”

Giám đốc lắc đầu cười đáp: “Không có”.

Anh gần như đã xác định được, chắc chắn trong chuyện này có gì đó!

Anh bèn cười bảo: “Nếu đã không có gì thì các ông lấy đâu ra chứng cứ chứng minh cô ta là người tông xe?”

Câu nói này khiến sắc mặt giám đốc trở nên căng thẳng. Ông ta bực bội quát ầm lên: “Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, mày còn định quỵt nợ nữa à?”

Trương Minh Vũ chẳng thèm để bụng, chỉ cười nhạt nói: “Hoặc là mau mang chiếc xe bị tông tới cho chúng tôi xem, hoặc mở video giám sát ra. Nếu không chúng tôi cũng không rảnh ở đây làm loạn với ông đâu”.

Dứt lời, anh quay sang nháy mắt ra hiệu với Lâm Diểu.

Cô ta sững sờ một lúc, nhanh chóng phản ứng lại vẫy tay với mấy người bạn.

Đám người cô gái tóc xanh đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tông xe của người ta… còn có thể ngang ngược bỏ đi sao?

Nhưng dù thế nào thì hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm niềm tin lên người Trương Minh Vũ.

Bọn họ cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định chạy tới chỗ Trương Minh Vũ. Bọn họ cũng đang thầm suy đoán không biết làm vậy có được hay không.

Ánh mắt giám đốc tràn đầy tức giận. Ông ta lạnh giọng quát: “Mẹ nó, dám chơi xỏ tao à? Giữ bọn nó lại cho tao!”

Ông ta vừa dứt lời, đám nhân viên đã lao vọt tới bao vây mấy người Trương Minh Vũ ở giữa!

Anh dừng bước, lông mày nhíu chặt.

Đám người Lâm Diểu vô cùng hoảng hốt, ai nấy đều sợ chết khiếp!

“Tất cả là tại anh! Đi cái gì mà đi? Sao anh lại mặt dày như vậy? Tông hỏng xe của người ta còn đòi bỏ đi, anh muốn ăn đòn à?”

“Lần này coi như xong đời rồi. Này Lâm Diểu, bạn cậu là loại người gì vậy? Rốt cuộc anh ta đang giúp chúng ta hay đang hại chúng ta?”

“Tôi chịu rồi. Ý tưởng ngu si gì không biết, thật phiền phức!”

… Mấy cô gái túm tụm vào xì xào bán tán, đến cả cô gái tóc xanh cũng không kìm được lên tiếng sỉ vả anh.

Trương Minh Vũ cau mày, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.

Anh cũng không nóng nảy, chỉ đứng im tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK