Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78

Cho anh đi hả?

Anh trố mắt nhìn, lòng thầm vui vẻ, vội vàng đứng dậy chạy biến vào phòng ngủ.

“Ê, ai cho mày đi…”, Lý Phượng Cầm giận tím mắt.

Lâm Kiều Hân lập tức lên tiếng ngắt lời: “Mẹ, mai con phải tới tập đoàn Đại Phú à? Không biết có thể quen được nhân vật lớn như thần y gì hay không nhỉ?”

Sau khi về đến phòng, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sắc trời đã tối dần, anh cũng không có việc gì làm nên dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, anh bị tiếng động cơ xe ầm ĩ ngoài sân đánh thức.

Anh mở mắt đi xem thử, trông thấy Dịch Thanh Tùng tới đón Lâm Kiều Hân.

Anh xuống giường đi rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.

Trương Minh Vũ cau mày, lại là số lạ gọi tới. Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.

“Chào anh”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Thưa anh Minh Vũ, hôm nay khách sạn chúng ta mở hội nghị. Nếu có thời gian mong anh hãy tới một chuyến”.

Anh ngẩn người hồi lâu mới nghe ra được người gọi tới là cô thư ký hôm trước.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm…

“Được thôi”.

Anh đáp lại một tiếng.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh mới rời khỏi biệt thự gọi taxi tới khách sạn Hồng Thái.

Nhưng anh đang rất tò mò không biết Long Tam đi đâu mà không thấy xuất hiện.

Anh quan sát một vòng rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.

Nhưng vừa bước tới cổng đã bị một người chặn lại.

“Chào anh, quần áo của anh không ngay ngắn không được đi vào”.

Giọng nói lạnh lùng của một nhân viên phục vụ vang lên.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Quy định này có từ bao giờ? Mấy lần trước có thấy ai nói gì đâu?

Hơn nữa… đây là quy tắc chó má gì vậy?

Anh cau mày, lạnh lùng đánh giá người nhân viên phục vụ kia, không vui hỏi: “Anh mới tới à?”

Nhân viên phục vụ lạnh giọng đáp: “Đúng vậy. Hôm nay chủ tịch của khách sạn chúng tôi sẽ tới kiểm tra nên người không ăn mặc ngay ngắn không được đi vào”.

Chủ tịch? Không phải chính là mình à?

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không muốn phí thời gian ở đây, bèn nói: “Tôi chính là chủ tịch của các anh. Anh đi làm việc đi, sau này không cần còn quy tắc kiểu này nữa”.

Dứt lời, anh cất bước toan đi vào.

Nhưng nhân viên phục vụ lại đứng chặn trước người anh, vẻ mặt trầm xuống: “Tôi nói rồi, quần áo không ngay ngắn không được vào!”

“Tôi đã khách sáo với anh như vậy rồi, sao lại không chịu nể mặt tôi?”

“Tôi ghét nhất chính là loại chó nhà quê giống như anh, không hề biết vị trí của mình ở chỗ nào!”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.

Chó… nhà quê?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK