Chương 79
Anh quay lại, lạnh giọng quát: “Câu nói này đủ để anh phải chết rồi!”
“Ha ha”.
Tiếng cười nhạo lập tức vang lên.
Nhân viên phục vụ coi thường hỏi: “Người như anh cũng đòi?”
“Loại chó nhà quê các người đúng là không biết xấu hổ. Trông bộ dạng bẩn thỉu của anh đi, không sợ làm bẩn khách sạn của chúng tôi à?”
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng lúc này, trong khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao còn lằng nhằng gì ở đó? Mau đi làm việc đi”.
Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính khom lưng báo cáo: “Thưa giám đốc, người này ăn mặc không ngay ngắn, nói thế nào cũng đòi vào bằng được!”
Lại là giám đốc à?
Trương Minh Vũ buồn bực lắc đầu. Một tên giám đốc vừa đi lại có một tên giám đốc khác tới.
Khách sạn này… đúng là nhân tài đông đúc!
Giám đốc khinh bỉ đánh giá toàn thân anh một lượt, ghét bỏ nói: “Lần sau gặp phải chuyện như vậy đừng ở đây đôi co lãng phí thời gian làm gì. Nếu người khác thấy cậu đuổi cậu ta đi như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của khách sạn chúng ta như thế nào?”
“Cứ gọi thẳng cho bảo vệ, không cần nhì nhằng với loại rác rưởi này”.
Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo!
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: “Vâng! Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!”
Nói rồi anh ta quay ngoắt sang một bên hét ầm lên: “Bảo vệ đâu! Có người quấy rối!”
Chẳng mấy chốc đã có bốn người mặc đồng phục bảo vệ cầm gậy sắt vội vàng chạy tới.
Tốc độ này khiến anh thấy khá hài lòng.
Giám đốc khoanh tay, bực tức nói: “Đuổi cậu ta ra đi. Sau này các người để ý một chút, thấy loại người như vậy lập tức đuổi đi cho tôi, thật ghê tởm”.
Đã vậy hắn còn giơ tay bịt mũi.
Lần này thực sự khiến Trương Minh Vũ thấy buồn nôn.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh đó cũng nhếch mép cười lạnh, nhìn anh với ánh mắt miệt thị.
“Vâng!”
Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp rồi mới quay lại nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Ông ta đang định lên tiếng lại chết điếng người!
Giám đốc này mới tới, nhân viên phục vụ cũng mới tới. Bọn họ không biết anh.
Nhưng bảo vệ thì biết!
Ngày đó trong phòng bao, nếu không có Trần Đại Phú, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi!
Giám đốc nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Sao hả? Các người còn lề mề gì đấy, có muốn làm việc nữa không?”