Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 75

Lý Phượng Cầm nhíu mày, ánh mắt loé lên lửa giận.

Dịch Thanh Tùng cũng ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt tối sầm lại.

Trước khi trở về hắn ta đã nghe ngóng chuyện của Lâm Kiều Hân, biết cô đã kết hôn, cũng nghe thấy mấy tin đồn về Trương Minh Vũ.

Hắn ta lập tức nở nụ cười lạnh lẽo.

Ngay sau đó, hắn ta lịch sự giơ tay: “Chào anh, chắc anh chính là chồng của Kiều Hân nhỉ?”

Anh cũng giơ tay phải ra bắt tay đối phương một cái, gật đầu đáp: “Trương Minh Vũ”.

Hai người bắt tay xong, Lý Phượng Cầm liền chán ghét quát tháo: “Không biết quy củ gì cả! Mày có thân phận gì mà dám bắt tay với Thanh Tùng? Mày biết thằng bé là ai không hả?”

Dịch Thanh Tùng ung dung dựa lưng vào ghế, nhếch miệng nở nụ cười quái dị.

Trước khi về nước, hắn ta đã hỏi thăm được rằng, Trương Minh Vũ chỉ là một kẻ vô công rồi nghề.

Cũng chính vì thế nên nhà họ Lâm đã bị mất thể diện không ít. Đương nhiên hắn ta không thể bỏ qua cơ hội châm chọc anh lần này. Vừa hay hắn ta cũng có thể chứng minh cho Lâm Kiều Hân thấy mình ưu tú hơn Trương Minh Vũ thế nào!

Anh cũng hiểu được điều này, mỉm cười đáp lại: “Tôi bất tài, chỉ có thể bắt cá ngoài biển”.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng cố nhịn cười, toàn thân không kìm được run bần bật.

Đột nhiên cô phát hiện, dường như anh không vô dụng tới vậy.

Ít nhất còn cái miệng…

Nghe thấy thế, cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều cau mày.

Bắt cá?

Lý Phượng Cầm do dự hồi lâu, vốn định mắng chửi nhưng vẫn cố nhịn.

Dịch Thanh Tùng bật cười hỏi tiếp: “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu?”

Trương Minh Vũ tỏ vẻ suy tư một lúc mới trả lời: “Khó nói lắm, phải xem vận may thế nào. Bình thường bắt mấy con cá con tôm be bé thì có thể kiếm được mấy chục tệ”.

“Nhưng nếu được may mắn như hôm nay, bắt được một con rùa lớn thì có thể kiếm được một trăm”.

Lâm Kiều Hân cúi thấp đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Dịch Thanh Tùng lại bị làm cho kinh ngạc.

Ở bờ biển còn có thể bắt được rùa sao?

Mãi lâu sau, hắn ta mới cười nói: “Thu nhập cũng không cao lắm. Dù ngày nào anh cũng bắt được rùa thì cũng chỉ kiếm được ba nghìn thôi”.

Trương Minh Vũ lại vội vàng xua tay: “Không không không, sao có thể gặp mỗi ngày được. Chỉ có hôm nay may mắn gặp được một con thôi. Nghe nói còn bơi từ bờ bên kia của Thái Bình Dương tới, cao cấp lắm!”

Lâm Kiều Hân điên cuồng run rẩy, sắp không nhịn cười nổi nữa.

Dịch Thanh Tùng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng càng thêm khinh bỉ.

Kiếm được ba nghìn mà còn đắc ý được như vậy sao?

Vẻ chán ghét trong mắt Lý Phượng Cầm cũng tăng lên.

Hắn bật cười nói: “Hay là thế này đi, tôi vừa mới về nước, gia đình cũng sắp xếp cho tôi một công việc”.

“Hiện giờ tôi đang là giám đốc kinh doanh bất động sản của tập đoàn Đại Phú”.

“Chúng tôi đang thiếu bảo vệ, không biết… anh có hứng thú muốn thử không?”

Dứt lời, hắn ta ngạo nghễ bắt chéo chân.

Trương Minh Vũ sửng sốt nghĩ, lại là tập đoàn Đại Phú? Lại là cấp dưới của đàn em nhà giàu nhất à?

Trong mắt anh chợt loé sáng. Anh cũng bắt chéo chân lười biếng nói: “À, thì ra người anh em rùa biển làm việc ở chỗ Trần Đại Phú”.

“Tôi không làm bảo vệ đâu. Nhưng mà hôm nào đó tôi có thể nói với Trần Đại Phú một tiếng, bảo ông ta thăng chức cho anh”.

“Chỉ làm một giám đốc nho nhỏ… cũng chẳng thú vị gì. Anh thấy có đúng không?”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chết lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK