Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Bạn tôi chính là ông chủ của khách sạn này”.

Anh vừa dứt lời, Lâm Diểu loạng choạng suýt thì trượt chân ngã xuống ghế.

Căn phòng chìm vào yên lặng trong ngắn ngủi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng cười giòn tan hơn cả lần trước lại vang lên.

“Ha ha ha!”

“Không được, buồn cười chết mất! Con mẹ nó đang diễn hài à? Đau bụng quá!”

“Má ơi, bây giờ làm màu còn không thèm tìm hiểu trước luôn hả?”

“Lê Lê, cậu… ha ha cậu nghe thấy không? Anh ta nói bạn anh ta là người yêu cậu đấy! Cậu… ha ha… cậu biết anh ta không?”

Tiếng cười mãi không ngớt, thậm chí có người phải úp mặt vào bàn ôm bụng cười ngặt nghẽo, tay đập loạn xạ lên mặt bàn.

Trương Minh Vũ cực kỳ bất lực.

Anh nói vậy đã khiêm tốn lắm rồi, sao không ai thèm tin chứ…

Lâm Diểu chết sững, vẻ mặt cứng đờ không cảm xúc.

Lê Lê cố nhịn cười, châm chọc nói: “À… hình như không quen”.

Trương Minh Vũ thấy chuyện này nên đến hồi kết thúc rồi, dứt khoát nhắn tin cho chị ba.

Tiếng cười vẫn không ngừng vang lên.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra.

Một người đàn ông béo ú xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Anh quay ra nhìn thử, phát hiện Trần Đại Phú đang thở hổn hển đứng trước cửa phòng.

Anh không nhịn được nhíu mày.

Rõ ràng anh gọi cô thư ký kia tới cơ mà, sao ông ta lại ở đây?

Trần Đại Phú trông thấy Trương Minh Vũ, lập tức mừng rỡ.

Ông ta muốn chứng minh hiệu suất làm việc của mình, chạy khắp nơi tức tốc làm xong hết thủ tục. Đến khi trở về lại không thấy anh đâu cả.

Cuối cùng phải xem camera giám sát mới biết anh đã đi vào căn phòng này.

“Cậu Minh Vũ…”

Trần Đại Phú đắc ý định khoe khoang.

Lời xưng hô này doạ Trương Minh Vũ sợ chết khiếp, vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Ôi trời, sao ông chủ Trần lại tới đây?”

Trần Đại Phú ngơ ngác không hiểu gì cả.

Ông ta nhìn kỹ hồi lâu mới phát hiện anh đang nháy mắt ra hiệu với mình, cuối cùng cũng hiểu ra.

Lê Lê buồn cười nói: “Này… bạn của Diểu Diểu, lẽ nào vị này là… ông chủ khách sạn Hồng Thái anh vừa nói à?”

Cô ta vừa dứt lời, mọi người lại cười rộ lên. Ai cũng nhớ lại câu nói khoe khoang vừa rồi của Trương Minh Vũ.

Lê Lê vốn chỉ muốn trêu chọc một câu để khuấy động bầu không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK