Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136

Lâm Diểu khẽ mím môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Xung quanh họ bị rất nhiều nhân viên bao vây, trông có vẻ như sắp ra tay đánh người!

Mấy người cô gái tóc xanh sợ run lẩy bẩy, cuối cùng đành phải đứng ra nói: “Giám đốc, tôi… tôi sẽ bồi thường! Tôi bồi thường là được chứ gì, các người đừng động tay động chân…”

Cô ta vừa nói vừa che kín khuôn mặt xinh đẹp cứ như sợ làm hỏng mặt.

“Bồi thường xong thì được về”, giám đốc nở nụ cười xấu xa, kiêu căng nói.

Cô gái tóc xanh lập tức mừng rỡ, vội vàng dẫn theo mấy cô bạn chạy ra ngoài.

Đối với cô ta, tuy rằng ba trăm nghìn hơi khó kiếm nhưng nếu dựa vào cái mặt này thì cũng không phải không thể.

Nhưng nếu như gương mặt bị huỷ… Cô ta nghĩ tới đây, không khỏi kinh hoảng không chút do dự dẫn đám bạn xông ra khỏi vòng vây.

Lâm Diểu cắn chặt răng, cũng định chạy theo bọn họ nhưng lại bị Trương Minh Vũ kéo tay giữ lại.

“Anh làm gì thế?”

Cô ta không kìm được cơn giận gào ầm lên, ánh mắt toé lên lửa giận.

Lúc đầu cô ta gọi anh tới là vì mong anh có thể bỏ tiền ra bồi thường giúp, giữ thể diện cho cô ta. Nào ngờ anh lại khiến cô ta mất sạch mặt mũi.

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Sau này bớt dây vào những chuyện không liên quan tới mình đi”.

Anh vừa dứt lời, đám người cô gái tóc xanh lập tức bật cười khinh bỉ.

Chuyện đã tới nước này mà anh vẫn còn muốn đi sao?

Lâm Diểu nhíu mày tức giận nói: “Từ khi nào tới lượt anh cấm đoán tôi? Anh muốn kéo cả tôi đi chịu chết hả?”

Nói xong, cô ta lại giãy giụa thoát khỏi tay anh.

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không chịu buông tay. Cô ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“Buông tay ra! Anh mau buông tay ra cho tôi! Nhất định tôi sẽ mách chị chuyện này!”, Lâm Diểu giận dữ gào thét, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Anh chỉ thờ ơ.

Cô gái tóc xanh ghét bỏ nói: “Này Lâm Diểu, cậu đừng giãy giụa nữa. Hôm nay cậu đủ mất mặt lắm rồi đấy!”

“Hôm đó chúng tôi cứ nghĩ bạn cậu giỏi giang lắm, bây giờ xem ra cũng chỉ là một thằng nhà quê kém cỏi. Chẳng qua ăn may cứu được người có máu mặt thôi”.

“Anh không cần nhúng tay vào chuyện hôm nay nữa. Tôi cố gắng một chút cũng kiếm được ba trăm nghìn”.

Dứt lời, cô ta nhếch mép cười lạnh.

Đám con gái đằng sau cô ta cũng tỏ vẻ chế giễu.

Lâm Diểu sững sờ.

Lúc trước bọn họ muốn lấy lòng cô ta đâu có ăn nói như vậy!

Cũng chính vì thấy bọn họ chân thành, cô ta mới nói cho họ biết chuyện Trương Minh Vũ cứu được người có địa vị cao.

Nào ngờ… Lâm Diểu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt căm hận quét tới Trương Minh Vũ và cô gái tóc xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK