Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8

Cuối cùng vẫn quyết định nhờ người đưa xe về nói thẳng với Lý Phượng Cầm là anh đi làm thuê cho người ta để trả tiền bồi thường.

Sau khi lên xe, Tô Mang gọi liên tục vài cuộc điện thoại nhưng đối phương vẫn không chịu nhấc máy.

Tô Mang bất đắc dĩ nói: “Chắc là chị tư của em lại đang bận gì rồi, không thèm nghe điện thoại luôn. Nó không có ở nhà, chị chỉ có thể dẫn em đi ăn thôi”.

“Chị tư đang làm gì thế?”, Trương Minh Vũ tò mò hỏi.

“Chị tư của em siêu giỏi về y học”, Tô Mang không khỏi tán thưởng.

Trương Minh Vũ cũng không bất ngờ, dù sao ngày trước chị tư đã học y cứu người.

Chẳng mấy chốc hai chị em đã lái xe tới khách sạn Cách Lâm.

Nơi đây được coi như khách sạn đứng nhất nhì của Hoa Châu. Những người tới đây dùng bữa không giàu có cũng quyền quý.

Sau khi vào trong, Tô Mang dứt khoát thuê một phòng Vip riêng.

Trong phòng bày biện xa hoa, chỉ toàn đồ đắt tiền.

Hai người gọi món xong thì trò chuyện với nhau.

Khi Trương Minh Vũ nói mình đã kết hôn, Tô Mang nhảy dựng lên: “Hả? Em kết hôn rồi hả?”

Anh bất lực gật đầu đáp: “Vâng ạ”.

“Đừng nhắc tới nữa. Hai năm nay em sắp ấm ức muốn chết rồi”.

Trương Minh Vũ uống chút rượu xong cũng muốn tâm sự nỗi lòng.

Tô Mang lại cao giọng gặng hỏi: “Cái gì?”

Dứt lời, cô ấy đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nói: “Thế em còn do dự cái gì? Bây giờ lập tức làm thủ tục ly hôn ngay cho chị! Sao em trai chị có thể bị người ta bắt nạt được?”

“Hơn nữa, em kết hôn rồi thì bọn chị phải làm thế nào?”

Trương Minh Vũ lắc đầu đáp: “Không được đâu, đây là di nguyện của sư phụ”.

Anh không biết bản thân có cảm giác gì với Lâm Kiều Hân, dù sao giờ đây chỉ còn lý do này mới có thể thuyết phục anh tiếp tục kiên trì mà thôi.

Còn về câu nói cuối cùng kia, anh cũng chẳng để tâm mấy. Dù sao bọn họ đã đùa giỡn với nhau như vậy từ nhỏ rồi.

“Ý của sư phụ sao?”

Tô Mang ngẩn người, mờ mịt hỏi.

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.

Thấy vậy, Tô Mang hơi hé miệng nhưng vẫn chẳng nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới dẩu môi không vui nói: “Sư phụ thật là! Sao người lại có thể gán ghép em cho người khác cơ chứ!”

“Không được, em chỉ có thể thuộc về bọn chị!”

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mang chợt loé lên.

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Chị ba đang nói gì vậy?”

Tô Mang giật mình vội chuyển chủ đề: “Không có gì, uống tiếp đi. Hôm nay gặp được em, chị vui lắm. Chúng ta không say không về!”

Trương Minh Vũ cũng nâng chén rượu cười nói: “Không say không về!”

Hai người nâng cốc uống cạn, chẳng mấy chốc Tô Mang đã ngà ngà say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK