Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54

Dù sao cũng không thể để người nhà họ Lâm nhìn thấy…

Sau đó, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đi ra khỏi cửa hàng.

Chưa đi được mấy bước cô đã dừng lại, lạnh lùng hỏi: “Anh lấy tiền ở đâu ra?”

Trương Minh Vũ giật mình, vội vàng giải thích: “À… tôi cứu được một người. Người đó cho tôi ít tiền để trả ơn, Lâm Diểu cũng biết chuyện này”.

Lâm Diểu?

Lâm Kiều Hân nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ nghi ngờ.

Trương Minh Vũ cười gượng chuyển chủ đề: “Thằng nhãi kia có tình cảm với cô kìa, bây giờ còn mua cho nhiều quần áo như vậy. Cô không vui à?”

“Vui?”

Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy lửa giận.

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới cô liền thấy đau lòng!

“Chính tôi hẹn Tuyết Linh với Vương Tài đi đấy. Anh có biết tôi muốn làm gì không hả? Anh biết anh đã phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi không?”

“Tôi lãng phí cả một ngày trời. Anh thực sự tưởng tôi chỉ muốn dạo phố thôi chắc?”

Lâm Kiều Hân cố nén cơn giận khẽ quát.

Trương Minh Vũ ngơ ngác hồi lâu.

Tập đoàn Đại Phú… chẳng lẽ là vì thần y Thanh Duyệt à?

Lần này, anh không biết nên nói gì cho phải, vừa xấu hổ vừa đứng như trời trồng.

Lâm Kiều Hân lại càng thất vọng: “Mua quần áo có ích gì? Anh biết hiện giờ nhà họ Lâm đang thiếu bao nhiêu tiền không? Anh…”

Cô không nói thêm nửa câu sau.

Trương Minh Vũ đang định giải thích thì chuông điện thoại chợt reo lên.

Anh lấy ra xem thử, thấy người gọi là Long Tam.

Anh cau mày đi ra một góc, ấn nghe máy.

Giọng nói trầm thấp của Long Tam lập tức vang lên: “Cậu Minh Vũ, cậu Lý đang dẫn vệ sĩ đi vào trung tâm thương mại”.

Nghe thấy thế, anh nhăn mày lại nghĩ, tới thật sao?

“Được, tôi biết rồi”, Trương Minh Vũ đáp lại một câu rồi cúp máy.

Anh quay lại, trông thấy Lâm Kiều Hân đang mặt lạnh như tiền nhìn mình.

Anh đang định lên tiếng đã bị cô lạnh lùng cắt ngang: “Trương Minh Vũ, anh khiến tôi rất thất vọng!”

Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.

Trương Minh Vũ thở phào một hơi, dù thế nào cô cũng đã đi rồi, bèn nhanh chân đuổi theo.

Hai người cùng đi vào thang máy.

Lâm Kiều Hân tỏ vẻ xa cách cứ như là người xa lạ.

Trương Minh Vũ không khỏi thấy lúng túng.

Đinh!

Tiếng báo thanh thuý vang lên, thang máy dừng lại ở tầng một.

Cửa thang máy vừa mới mở, Trương Minh Vũ đã vội vàng bước ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen tai vang lên: “Kiều Hân? Trùng hợp thật đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK