Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66

Trương Minh Vũ thật sự kính nể người chị này của mình! Trong lòng điên cuồng kích động!

Chị tư là thần y Thanh Duyệt, vậy thì ông cụ Lâm…

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, bực bội nói: “Muốn nói gì thì nói đi”.

Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Chuyện là… em có thể nhờ chị cứu một người được không?”

“Bọn họ nói chỉ có chị ra tay mới có khả năng sống sót…”

Dứt lời, anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt chờ mong.

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Cô vợ kia của em à?”

Anh vội vàng lắc đầu, xấu hổ cười đáp: “Là ông nội của cô ấy…”

Chân mày vốn đang thả lỏng của Liễu Thanh Duyệt lại nhíu chặt thêm lần nữa.

Trương Minh Vũ không khỏi trở nên căng thẳng.

Anh biết, hai người chị này của mình rất không chào đón người nhà họ Lâm.

Anh lo lắng cuống quýt giải thích: “Chuyện này không liên quan tới người nhà họ Lâm. Chỉ đơn giản là em muốn cứu người thôi”.

“Bao nhiêu lâu này, chỉ có mỗi ông cụ Lâm coi em là người. Chị… giúp em đi được không?”

Nói tới đây, bản thân anh cũng không kìm được thấy ghê tởm.

Câu nói này… giống như đang làm nũng vậy.

Liễu Thanh Duyệt giận dữ trợn trừng mắt, thản nhiên nói: “Được thôi, nể tình ông ta đối xử tốt với em, chị có thể ra tay cứu chữa. Nhưng mà chị có điều kiện”.

Trương Minh Vũ khó nén nổi hưng phấn, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì? Chị cứ nói đi, chỉ cần em có thể làm được!”

Ánh mắt cô ấy khẽ lay chuyển. Cô ấy dịu dàng cất giọng nói: “Chị muốn em… ngủ với chị”.

Phụt!

Trương Minh Vũ vừa uống trà lập tức phun hết ra ngoài!

Cái gì?

Ngủ?

Liễu Thanh Duyệt lấy giấy ăn chậm rãi lau đi nước trà bắn lên mặt nhưng không hề tỏ ra ghét bỏ.

“Chị… chị đừng đùa nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy”, anh bất lực nói.

Đây là điều kiện quái quỷ gì vậy…

Nếu đổi thành một người đàn ông khác, đây chính là phúc phận tám trăm năm mới tu luyện thành!

“Nhưng lâu lắm rồi chị không được ôm em ngủ. Có chị ba ở đây, chị muốn ôm em ngủ cũng khó lắm. Em tự xem xét đi”.

Nói xong, Liễu Thanh Duyệt lại ngả người ra đằng sau, vẻ mặt bình thản.

Trương Minh Vũ bỗng thấy hoài nghi trên người mình có ma lực gì đó.

Sao mà…

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi bất đắc dĩ nói: “Chị đừng làm loạn nữa. Chị giúp em chút đi, muốn em làm gì cũng được hết”.

Trương Minh Vũ chỉ có thể đồng ý qua loa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK