Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Đột nhiên có tiếng hít dài sợ hãi!

Đến cả Trương Minh Vũ cũng cảm thấy choáng váng!

Gã trọc im bặt, kinh hãi trợn mắt hánmồm!

Mấy người đứng sau cuống cuồng ném hết vũ khí ra, giơ tay cao hơn đầu!

Ánh mắt bàng hoàng sợ hãi!

Tô Mang lạnh giọng nói: “Cơ hội cuối cùng”.

Bịch bịch!

Tức thì, mấy người bọn họ đồng loạt quỳ rạp xuống.

“Người anh em, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi có mắt như mù, xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho cái mạng chó này!”, gã trọc run rẩy nói.

Trương Minh Vũ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cua khét lẹt vậy…

Anh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Tô Mang nói tiếp: “Cậu ấy tên là Trương Minh Vũ”.

Gã trọc vội vàng đổi giọng: “Anh Vũ, chúng em biết sai rồi! Xin anh tha cho mạng chó của chúng em!”

Trương Minh Vũ ngỡ ngàng.

Sao cô gái này lại biết tên của anh? Chẳng lẽ cô ấy… thật sự quen biết anh sao?

Một lúc lâu sau, Tô Mang mới thản nhiên ra lệnh: “Cút đi”.

Đám người kia như được ân xá, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy thật ra, không dám quay đầu lại.

Mấy người đàn ông mặc vest lùi về sau mấy chục bước, ánh mắt lạnh lẽo quét sang xung quanh. Đám đông túm tụm lại hóng hớt cũng nhao nhao rời đi.

Chẳng mấy chốc, nơi vòng xuyến chỉ còn lại hai người Tô Mang và Trương Minh Vũ.

Ánh mắt của anh vẫn tràn đầy mờ mịt.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Mang thoắt cái biến mất. Cô ấy mỉm cười, kích động nói: “Em trai ngoan, chị nhớ em chết đi được!”

Nói xong còn giang tay nhào tới chỗ anh.

Trương Minh Vũ đơ người ra.

Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, công thêm nụ cười nở rộ trên gương mặt cao sang kia khiến anh chỉ có một cảm giác.

Mùa xuân tới, động vật đều đến mùa…

Không, như tắm gió xuân!

Nhưng anh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay ngăn cản!

“Chờ đã, chị… chị nhận nhầm người rồi thì phải?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác nói.

Tô Mang trợn mắt, sẵng giọng mắng: “Thằng nhóc thối tha, trước kia chị Mang ôm em ngủ nhiều lần như vậy mà bây giờ không nhận ra chị nữa sao?”

Ôm mình… ngủ?

Trương Minh Vũ càng kinh ngạc tột độ. Thế nhưng sau khi nghe thấy hai chữ “chị Mang”, hai mắt anh liền sáng rực lên!

Tiếp đó, hơi thở của anh trở nên dồn dập. Anh mừng rỡ nói: “Chị là chị ba… Tô Mang sao?”

Tô Mang không nói lời nào, chỉ mỉm cười giang hai tay, dùng mắt ra hiệu.

Trương Minh Vũ cũng không do dự nữa, nhào tới ôm chặt lấy cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK