Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107

Thần y? Món nợ gì?

Anh ngơ ngác hỏi: “Tìm thần y thì sao?”

Lâm Kiều Hân lạnh giọng quát: “Rõ ràng tôi đã hẹn với mấy người Dịch Thanh Tùng, bọn họ cũng sắp đồng ý tìm thần y giúp tôi rồi. Thế mà cuối cùng lại bị một mình anh phá hỏng!”

Nói đến đây, cô không thể khống chế nổi cơn giận đang sôi trào trong lòng.

Anh cũng không khỏi cảm thấy bất lực.

Mặc dù anh biết cô cũng chỉ là bị hoàn cảnh xô đẩy, nháo nhác tìm người giúp.

Nhưng anh thực sự không thể hiểu nổi tại sao một người thông minh như cô lại hồ đồ trong chuyện này…

“Tại sao cô không thử nghĩ xem đến cả phó viện trưởng gì đó cũng không mời nổi thần y Thanh Duyệt, cả nhà họ Lâm đều không có cách nào. Cô tin đám người kia có thể quen biết thần y sao?”

Trương Minh Vũ bất lực hỏi.

“Tôi…”

Lâm Kiều Hân bị anh làm cho nghẹn họng.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

Có thêm người tìm kiếm là có thêm cơ hội. Nếu chỉ dựa vào một mình cô, sợ là cả đời này cũng không tìm được thần y.

Trương Minh Vũ nói tiếp: “Hơn nữa người đánh cược là tôi. Cô lo lắng làm gì? Tôi sẽ đi tìm thần y”.

Anh vốn định nói cho cô biết chuyện của Liễu Thanh Duyệt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Một là vì dù anh có nói ra cô cũng sẽ không tin, có khi đến lúc đó chuyện còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Hai là hiện giờ anh cũng chưa biết chắc chắn khi nào Liễu Thanh Duyệt mới có thể ra mặt cứu người.

Nhưng Lâm Kiều Hân nghe thấy anh nói vậy lại nhếch môi cười lạnh, tò mò hỏi: “Vừa rồi anh nói là bọn họ không tìm được, Dịch Thanh Tùng cũng không tìm được, phó viện trưởng và nhà họ Lâm cũng hết cách!”

“Thế anh tìm được chắc?”

Dứt lời, trên mặt cô lộ vẻ ghét bỏ.

Cô thừa nhận anh nói rất có lý. Nhưng cô thật sự rất ghét loại người đã không có năng lực còn thích mạnh miệng.

Trương Minh Vũ sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Cô tin tôi có được không? Chắc chắn tôi sẽ tìm được mà”.

“Được”.

Lâm Kiều Hân sảng khoái đáp.

Lần này lại đến lượt anh ngỡ ngàng. Anh đang định nở nụ cười lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cô vang lên: “Anh đi tìm đi. Nếu không tìm được… thì khỏi về”.

Nói xong, cô đi thẳng vào trong biệt thự.

Anh muốn đi theo lại thấy cô đóng sập cửa lại.

Rầm!

Tiếng đóng cửa trầm đục vang lên khiến Trương Minh Vũ đang ngơ ngác giật nảy mình.

“Chẳng giống con gái gì cả”.

Anh bĩu môi, bất lực lẩm bẩm.

Sau một hồi trầm ngâm suy tư, anh đành phải đi ra khỏi biệt thự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK