Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22

Liễu Thanh Duyệt như có điều suy tư, hai mắt chợt loé.

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu: “Chỉ vậy thôi”.

Đây là nguyên văn lời nói của sư phụ. Còn về chuyện lớn kia cụ thế ra sao, khi nào xảy ra lại không nhắc tới một chữ.

Ba người cứ trò chuyện như vậy tới rạng sáng.

Về sau, hai cô gái đều buồn ngủ không chịu được nhưng miệng vẫn nói liên hồi. Đến khi Trương Minh Vũ đi vệ sinh về, hai người đã say giấc.

Anh đành phải tìm một căn phòng khác, sảng khoái ngủ một giấc.

Sáng hôm sau, Trương Minh Vũ bị chuông điện thoại inh ỏi đánh thức.

Anh nheo mắt mở điện thoại ra xem, thấy người gọi tới là Lâm Kiều Hân.

Haiz.

Anh khẽ thở dài một hơi rồi ấn nghe máy.

Cô không hề tức giận như trong dự đoán, ngược lại lo lắng hỏi: “Anh đang ở đâu! Mau về nhà chính của nhà họ Lâm!”

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”

“Anh mau trở về đi! Tôi không có thời gian giải thích đâu”.

Nói xong, cô cúp máy luôn.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đặt điện thoại xuống, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Anh đến phòng khách, trông thấy Tô Mang đang nhàn nhã ngồi xem TV trên sofa.

Cô ấy thấy anh đi ra, kinh ngạc hỏi: “Em trai dậy sớm thế?”

Trương Minh Vũ tỏ vẻ bất lực: “Không biết nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện gì, gọi em về gấp”.

“Bọn họ gọi em về là em phải về chắc? Bước chân của em rẻ mạt thế à?”, Tô Mang bực bội trợn trừng mắt.

“Dù sao cũng là hoàn thành di nguyện của sư phụ mà”, Trương Minh Vũ cười đáp.

Tô Mang nhếch miệng, ném lên bàn một tấm danh thiếp: “Được rồi, đây là số điện thoại của chị. Có gì em cứ gọi cho chị”.

“À đúng rồi, cả cái thẻ này nữa. Trong đó có hai trăm triệu, em dùng tạm trước nhé”.

Trương Minh Vũ đang định cúi xuống nhặt danh thiếp lên, nghe thấy thế suýt thì ngã xuống bàn trà!

Hai.. trăm triệu!

“Chị ba, em không cần…”

Trương Minh Vũ vô thức từ chối, nào ngờ mới nói được nửa đã bị ánh mắt lạnh như băng của Tô Mang quét tới.

Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngượng ngùng cười một tiếng, đành phải nhét thẻ ngân hàng vào túi quần.

“Đợi lát nữa giải quyết xong em lại tới tìm các chị”.

Dứt lời, anh lập tức quay lưng rời đi.

Ở ngoài biệt thự đã có vệ sĩ áo đen đứng chờ từ lâu.

Họ thấy Trương Minh Vũ đi ra, vội vàng cung kính mở cửa xe Rolls – Royce.

Anh lại càng thấy khó chịu, xua tay nói: “Không cần đâu, tôi bắt taxi về là được rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK