Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71

Chuyện thần y Thanh Duyệt đã được giải quyết, cũng có nghĩa là tính mạng của ông cụ Lâm có thể tạm thời an toàn rồi.

Nhưng chuyện của Lâm Tuấn Khải…

Haiz.

Anh thở dài một hơi rồi tựa lưng vào sofa.

Khi nhìn về phía giường, anh bỗng sinh lòng hoài nghi.

Người đâu?

Trương Minh Vũ tức tốc chạy tới cạnh giường, hất chăn ra nhìn thử, không thấy một bóng người nào.

Hỏng rồi!

Trong lòng anh chợt có một dự cảm không lành. Anh cuống cuồng lao ra ngoài cửa.

Nhưng khi đi qua cửa phòng tắm, anh bàng hoàng phát hiện nó đã bị mở ra!

Một luồng khí lạnh ập tới!

Trái tim của anh co thắt lại…

Trương Minh Vũ vô thức chạy sang bên đối diện!

Đến khi anh quay lại nhìn đã thấy Lâm Kiều Hân mặc xong quần áo. Cô đang đứng ngay trước cửa phòng tắm!

Vẻ mặt cô lạnh như băng!

Lạnh đến thấu xương!

Cô thình lình giơ một con dao gọt hoa quả lên!

Anh trợn tròn mắt, sợ hãi gào ầm lên: “Cô điên à?”

Lâm Kiều Hân nghiến răng, ánh mắt long long chực khóc!

“Trương Minh Vũ, tôi phải giết anh!”

Nói rồi cô xông thẳng về phía anh, mạnh mẽ đâm con dao trong tay xuống!

Chuyện này…

Trương Minh Vũ luống cuống không ngừng lùi về sau.

May mà anh không bật đèn, cửa sổ đều bị khoá chặt nên trong phòng rất tối.

Lâm Kiều Hân bước đi rất nhanh, trong lòng lửa giận sôi trào!

Ánh mắt của cô tràn đầy thù hận!

Anh nhanh chóng chạy vọt sang bên còn lại của sofa, hét lớn: “Đứng lại!”

Không ngờ tiếng hét này lại doạ Lâm Kiều Hân sợ hãi, vô thức đứng im tại chỗ.

Trương Minh Vũ tranh thủ cơ hội lên tiếng: “Cô bị điên à? Tôi cứu cô cơ mà, cô giết tôi làm gì?”

“Cứu tôi? Cứu tôi thì có thể tuỳ tiện cởi quần áo của tôi ra à? Cứu tôi thì có thể giở trò đồi bại với tôi, muốn làm gì thì làm hả?”

Cô nhếch môi cười lạnh, giận dữ gào lên.

Nói xong, nước mắt tuôn rơi ào ào.

Vừa rồi không đâm trúng anh, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại sự hối hận vô bờ!

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi làm gì chứ? Tôi đồi bại chỗ nào? Tôi còn chả nhìn cô một cái….”

Anh chưa kịp nói xong đã bị tiếng rít gào của cô ngắt lời: “Thế tại sao anh lại cởi quần áo của tôi ra?”

“Cô nghe tôi nói đã!”

Anh cũng bực mình, lớn tiếng quát!

Bà cô của tôi ơi, mẹ nó có còn cho người ta nói chuyện không hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK