Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

“Sao hả? Lúc nhỏ ôm chị ngủ có thấy em xấu hổ đâu?”

Tô Mang mỉm cười xấu xa, ánh mắt mơ màng lặng lẽ dò xét.

Trương Minh Vũ ngượng ngùng đáp: “Đấy là khi còn bé mà chị ba”.

Tô Mang cố tình tỏ vẻ bực bội, ôm vai nói: “À, tức là bây giờ lớn rồi nên xa cách với chị, có vợ thì không cần mấy bà chị này nữa đúng không?”

Trương Minh Vũ nghe thấy thế thì hoảng hốt.

“Chị nói gì thế? Không phải như thế đâu, chỉ là…”

Anh há miệng hồi lâu vẫn không nói được lời nào, lại càng cảm thấy khó xử.

Tô Mang cũng không vội, cưng chiều nhìn anh chờ đợi.

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng sắp xếp lại được câu từ, cười nói: “Em xa lánh ai cũng không thể xa lánh các chị được. Các chị đều là người thân của em”.

“Cái miệng nhỏ của em ngọt như mật ý. Thế là thân với chị có phải không?”

Tô Mang lộ vẻ mặt kiêu ngạo, cười xấu xa hỏi.

Trương Minh Vũ vỗ ngực khẳng định: “Đương nhiên rồi!”

Tô Mang như thực hiện gian kế thành công, giả vờ bình tĩnh nói: “Được thôi, vậy thì hôm nay em phải ôm chị ngủ để chứng minh chúng ta thân nhau”.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Chuyện nhỏ như…”

Anh chưa kịp nói hết câu đã bàng hoàng nhận ra.

Anh lập tức ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Tô Mang.

Ngủ… cùng… nhau?

Ừng ực!

Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, không kìm được liếc mắt nhìn dáng người nóng bỏng của cô ấy.

“Không không không… làm vậy sao được? Chúng ta đều lớn cả rồi mà chị ba, sao có thể ngủ chung được…”, Trương Minh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, lúng túng xua tay.

“Thế mà còn nói là thân nhau?”

Sắc mặt Tô Mang lạnh hẳn xuống, bực bội nói.

Trương Minh Vũ cười khổ: “Chuyện này không giống mà…”

“Bỏ đi, không cần giải thích nữa. Dù sao vợ em cũng xinh đẹp như vậy, chị hiểu rồi”.

Tô Mang lại nhẹ nhàng xua tay, tỏ vẻ không muốn nghe tiếp.

Trương Minh Vũ cảm thấy rất bất lực.

Anh hít một hơi thật sâu, chỉ đành cam chịu nói: “Vậy… vậy thì em ngủ chung với chị là được chứ gì…”

Anh cũng hết cách rồi, không muốn chọc giận Tô Mang.

Dù sao cũng là mặc quần áo ngủ, không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, anh mới thả lỏng tinh thần.

Tô Mang nhoẻn miệng cười: “Thế mới là em trai ngoan của chị chứ”.

Dứt lời, cô ấy dứt khoát giang hai tay ra.

Trương Minh Vũ sửng sốt hỏi: “Chị… làm gì thế?”

Tô Mang cao giọng nói: “Ôm nhau ngủ thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK