Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94

Cô gái kia hoảng hốt, cuống quýt cúi đầu nói: “Xin lỗi chủ tịch, tại tôi không coi chừng được anh ta, quấy rầy ông nghỉ ngơi!”

Dứt lời, cô ta vẫn khom lưng cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng lên.

Trong lúc cô ta cứ tưởng Trần Đại Phú sẽ nổi trận lôi đình thì lại nghe thấy giọng nói nịnh nọt của ông ta: “Cậu Minh Vũ tới cũng không báo tôi một tiếng để tôi xuống tiếp đón!”

Nghe xong, cô ta chết sững người, ánh mắt mờ mịt.

Đây là… giọng nói của Trần Đại Phú sao?

Cô ta hãi hùng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười khúm núm của ông ta.

Người đàn ông bình thường trông oai phong ngạo nghễ, sao giờ đây lại trở nên… đáng yêu như vậy?

Cô gái kia đứng chết lặng.

Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Chủ tịch Trần khách sáo quá, tại tôi tới làm phiền ông”.

Trần Đại Phú vẫn tươi cười nịnh nọt: “Đâu có. Cậu nói vậy chẳng khác nào coi tôi là người ngoài. Cậu tới đây là niềm vinh hạnh to lớn của tôi đấy!”

Cô gái kia trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt!

Thì ra Trương Minh Vũ là khách quý của Trần Đại Phú sao? Lại còn khiến ông ta phải khách sáo như vậy?

Nghĩ tới đây, cô ta lập tức thấy sống lưng lạnh toát!

Thái độ vừa rồi của cô ta với anh… Xong đời rồi.

Lòng cô ta lạnh ngắt, ánh mắt bắt đầu trở nên trống rỗng.

Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Đại Phú quét tới người cô ta.

Cô ta lại bị doạ sợ run lẩy bẩy.

“Đồ mắt chó coi thường người khác! Từ mai cô không cần tới nữa đâu!”

Trần Đại Phú nổi giận quát, trong mắt toé ra lửa giận bừng bừng.

Ầm!

Trong đầu cô gái kia cứ như có tiếng nổ ầm vang!

Mặc dù cô ta đã nghĩ tới những hình phạt rất nặng nhưng lại không ngờ Trần Đại Phú lại dứt khoát sa thải mình như vậy!

Cô ta ngơ ngác lùi về sau hai bước, quên cả nói chuyện.

Nước mắt rơi ào ào, cô ta vô cùng hối hận!

Ngay khi cô ta đang chìm trong nỗi tuyệt vọng, Trương Minh Vũ bình thản nói: “Bỏ đi, cô ta cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. Tôi có chuyện cần nói với ông”.

Câu nói này lại khiến cô ta dấy lên hy vọng.

Trần Đại Phú vội vàng cười đáp: “Cậu không giận là tốt rồi”.

Nói xong, ông ta lạnh lùng lườm cô gái kia thêm một cái: “Cậu Minh Vũ khoan dung độ lượng tha cho cô, còn không mau cảm ơn người ta đi!”

Bấy giờ, cô gái kia mới kịp phản ứng lại, cuống cuồng cúi gằm đầu xuống cung kính nói: “Cảm ơn anh Minh Vũ!”

Câu nói này thực sự là tiếng lòng của cô ta.

Nếu không nhờ câu nói kia của anh, tiền đồ xán lạn của cô ta sẽ có nguy cơ bị chôn vùi tại nơi này!

Cô ta âm thầm khắc ghi cái tên này vào đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK