Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102

“Huống chi anh ngang ngược như vậy, sẽ chọc giận mấy người bạn của tôi đấy. E là hi vọng tìm kiếm thần y của Kiều Hân sẽ tan thành mây khói”.

Anh lạnh lùng bật cười: “Chỉ dựa vào các người mà cũng đòi tìm thần y sao?”

Dịch Thanh Tùng nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao hả? Tôi không tìm được, chẳng lẽ anh tìm được chắc?”

Anh thản nhiên đáp: “Chuyện tìm thần y không đến lượt các anh đâu. Tôi có trộm đồ hay không cũng chẳng cần anh phải giúp. Nếu còn lắm mồm, tôi đánh cả anh đấy”.

Làm sao anh có thể không nhận ra đám người tới khiêu khích mình này đều là do hắn ta sai bảo cơ chứ?

Ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, đúng là ghê tởm.

Nghe vậy, Dịch Thanh Tùng bực bội nói: “Tôi có lòng giúp đỡ mà anh còn nói tôi như vậy? Được, tôi mặc kệ anh luôn!”

Chân mày của Lâm Kiều Hân càng nhăn lại, trong lòng thảng thốt.

Trương Minh Vũ cười phá lên: “Tôi… cần anh giúp à?”

Dịch Thanh Tùng giận dữ hít một hơi sâu, nắm chặt tay lại gằn giọng nói: “Vậy thì bắt anh ta lại đi!”

“Dám ngạo mạn như vậy ở tập đoàn Đại Phú, anh tưởng chúng tôi không còn ai dám làm gì anh nữa chắc?”

“Xông lên hết đi!”

Ngay sau đó, đám bảo vệ lập tức ra tay, điên cuồng lao về phía Trương Minh Vũ.

Dịch Thanh Tùng cười lạnh.

Trương Minh Vũ, đây là tại anh tự đâm đầu vào rọ!

Chỉ trong nháy mắt, mấy gã bảo vệ đã lao vọt tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn bỗng vang lên: “Dừng lại cho tôi!”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lại có người tới nữa sao?

Hơn hai chục gã bảo vệ vô thức dừng tay, đồng loạt quay về phía người vừa lên tiếng.

Đám người bị chấn động, vội vàng nhường ra một lối đi.

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương là cô gái anh vừa gặp trước cửa phòng làm việc của Trần Đại Phú.

Lúc này, ánh mắt cô ta tràn đầy bối rối.

Lúc đầu cô ta chỉ vô tình đi ngang qua nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của anh thấp thoáng giữa đám đông, cô suýt thì kêu ra tiếng.

Khách quý của Trần Đại Phú bị đối xử như vậy ở tập đoàn Đại Phú… Sau khi nhận ra người tới là ai, mọi người đều tỏ vẻ cung kính.

Dich Thanh Tùng tươi cười bước tới nói: “Chuyện nhỏ như thế nào cứ giao cho tôi giải quyết là được, sao dám làm phiền sếp Chu?”

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Anh không ngờ cô gái này có địa vị cao như vậy, nhưng nghĩ lại cũng phải thôi. Người được đi vào phòng làm việc của Trần Đại Phú sao có thể là người bình thường được cơ chứ?

Ánh mắt sếp Chu chỉ toàn là lo lắng. Cô ta không thèm liếc mắt nhìn Dịch Thanh Tùng lấy một cái đã chạy vội tới chỗ Trương Minh Vũ.

Thấy thế, nụ cười trên mặt Dịch Thanh Tùng càng thêm nồng đậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK