Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46

“Qua… qua đó đi”.

Anh lắp bắp nói, không thể tưởng tưởng nổi đây là loại năng lực gì.

Chiếc xe nổ máy lao thẳng về phía trung tâm thương mại Thiên Hải.

Mười phút sau, xe đỗ lại ngay trước cổng Thiên Hải.

“Cô ấy ở trong đó à?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi.

Long Tam gật đầu đáp: “Cậu cứ đi vào đi. Có chuyện gì tôi sẽ lập tức xuất hiện”.

“Được…”

Anh đáp lại một câu rồi mới mở cửa bước xuống.

Người xung quanh đông nghìn nghịt, đi qua đi lại không ngớt.

Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cất bước đi vào trung tâm thương mại Thiên Hải.

Đây là nơi ăn chơi của mấy người giàu có. Quần áo trên người Trương Minh Vũ rõ ràng rất khác biệt.

Thoáng chốc có không ít ánh mắt khác lạ đổ dồn về phía anh.

Anh thấy hơi… ngại.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả trung tâm thương mại có năm tầng. Biết đi đâu tìm bây giờ?

Anh thở dài thườn thượt, đành phải tới khu thời trang trước.

Anh đi thang máy lên thẳng tầng bốn.

Sau khi ra ngoài, anh bắt đầu tìm kiếm một vòng quanh tầng bốn.

Đây là khu thời trang dành cho nữ. Vốn dĩ quần áo trên người Trương Minh Vũ đã rất hấp dẫn ánh nhìn, bây giờ một người đàn ông như anh lại đi dạo ở đây, không khỏi càng bị chú ý tới.

Anh thấy túng túng.

Mình chỉ mặc quần áo rẻ tiền chút thôi mà, có cần phải nhìn như vậy không?

Anh hít một hơi thật sâu, thầm cảm thấy bất lực.

Đến khi quay đầu lại, anh phát hiện khu thời trang dành cho nam ở cách đó không xa.

Nhớ tới thẻ ngân hàng mà Tô Mang đưa cho, anh dứt khoát cất bước đi tới đó, nhưng nội tâm lại giống như đang đưa ra một quyết định gì đó lớn lắm.

Anh đi thẳng vào một cửa hàng quần áo dành cho nam dưới ánh nhìn kỳ quái của mọi người xung quanh.

“Xin chào quý khách, anh muốn…”

Giọng nói nhiệt tình vang lên, nhưng đối phương chưa nói hết câu đã im bặt.

Trương Minh Vũ sững người.

Anh ngẩng đầu lên xem thử, trông thấy một nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt đang đứng ngay đằng trước, khinh thường nhìn anh.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Mua quần áo thôi mà, tức mức này không…

Tuy anh mặc đồ rẻ tiền nhưng đâu có bẩn…

“Anh muốn làm gì?”, nhân viên bán hàng sẵng giọng hỏi, lời nói đầy vẻ khó chịu.

“Mua quần áo…”

Trương Minh Vũ bất lực đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK