Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40

Lâm Diểu cũng chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vẻ mặt và hành động giống hệt đám thanh niên kia.

Trần Đại Phú lạnh giọng chất vấn: “Cô ta là ai?”

Giám đốc Vương vội vàng đáp: “Cô ta.. cô ta là nhân viên phục vụ ở khách sạn chúng ta…”

Nghe thấy thế, tất cả đều trố mắt nhìn.

“Lê Lê… Triệu Lê Lê! Thì ra cô… cô cũng chỉ là một nhân viên phục vụ cỏn con!”, cô nàng tóc xanh chết lặng thốt lên.

Lê Lê cúi gằm xuống, không nên lời, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi!

Sắc mặt Trần Đại Phú trở nên âm trầm, lạnh lùng quát: “Quỳ xuống, xin lỗi cậu Vũ… xin lỗi anh em của tôi mau!”

“Cậu ấy mà không tha thứ, tôi đảm bảo sẽ ném các người xuống biển cho cá ăn ngay đêm nay!”

Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh đều kinh hồn bạt vía!

Nhất là Lâm Diểu đã bị doạ sợ tới mức nghẹn họng!

Trương Minh Vũ… lại là anh em của… ông chủ khách sạn Hồng Thái?

Giám đốc Vương lạnh cả sống lưng!

Gã dứt khoát quỳ rạp xuống, gào khóc với anh: “Tôi sai rồi thưa cậu! Cho tôi xin lỗi!”

Lê Lê vẫn còn chưa hết ngây ngốc.

Giám đốc Vương thẳng tay cho cô ta một cái bạt tai, giận dữ gào ầm lên: “Con mẹ nó cô còn ngơ ngác cái gì! Xin lỗi mau lên!”

Bốp!

Tiếng bạt tai thanh thuý quanh quẩn trong tai mọi người.

Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ sợ ngây người.

Lê Lê hốt hoảng ôm mặt, vội quỳ xuống dưới chân Trương Minh Vũ, gào khóc nức nở: “Tôi… tôi sai rồi. Xin anh… anh tha cho tôi với!”

Trương Minh Vũ vẫn ngồi im trên ghế, cười hỏi: “Xin lỗi tôi làm gì?”

Đám người còn lại chẳng hiểu ra sao.

Cuối cùng giám đốc Vương vẫn là người hiểu chuyện nhất, tức tốc đổi hướng sang Lâm Diểu, cung kính nói: “Tôi sai rồi… thưa cô Lâm! Tôi sai rồi! Xin cô tha cho tôi!”

Rốt cuộc Lê Lê không kìm được khóc rống lên, thảm thiết nói: “Tớ sai rồi! Nể tình chúng ta là bạn học, cậu tha cho tớ đi! Tớ… tớ không muốn làm mồi cho cá đâu Lâm Diểu! Tớ vẫn còn trẻ mà!”

Lâm Diểu vẫn còn đang chìm trong kinh hãi

Trương Minh Vũ chạm vào bả vai cô ta, cười nói: “Đang nói chuyện với cô kìa”.

Lâm Diểu giật nảy mình, bấy giờ mới bừng tỉnh.

Cảnh tượng trước mắt biến đổi đột ngột khiến cô ta không thể thích ứng kịp.

Rốt cuộc người Trương Minh Vũ quen biết… là ai?

Cô ta lại nhìn hai người kia, bình thản xua tay nói: “Ừ… tôi tha thứ cho các người”.

Câu nói này chẳng có chút sức nặng nào.

Giám đốc Vương và Lily như được ân xá!

Trần Đại Phú lại lạnh lùng lên tiếng: “Hừ, cầm theo đồ đạc của các người cút đi! Sau này đừng để tôi nhìn thấy các người thêm một lần nào nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK