Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93

Đúng là oan gia ngõ hẹp… Anh thầm thấy bất đắc dĩ, vội vàng cúi đầu quay đi, cố gắng không để Vương Tài chú ý tới mình.

Dù sao anh đến đây cũng là để tìm Trần Đại Phú giải quyết chuyện khách sạn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bấy giờ anh mới nhớ ra hôm trước Vương Tài đã nói mình là giám đốc kinh doanh gì đó của bất động sản Đại Phú.

Giám đốc… thế là ngang cấp với Dịch Thanh Tùng sao?

Trong mắt anh xẹt lên một tia kinh ngạc. Nhưng mà… nhìn thế nào cũng chẳng giống.

Thang máy nhanh chóng ngừng lại, Vương Tài muốn lên tầng chín.

Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn hẳn, thoáng chốc đã lên tới tầng hai mươi ba.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, anh lại bị làm cho sững sờ.

Nơi đây… thật sự là nơi làm việc sao?

Xung quanh có cả bể bơi, sân bóng rổ, sân golf… Đây rõ ràng là một chốn ăn chơi.

Chỉ mỗi phía nam có một phòng làm việc khổng lồ, trang hoàng tráng lệ.

Dễ dàng đoán ra được đó chính là phòng làm việc của Trần Đại Phú. Dường như cả tầng này chỉ có mỗi phòng của ông ta.

Trương Minh Vũ lắc đầu, cất bước đi tới.

Chẳng mấy chốc anh đã bước tới cửa phòng. Anh vốn còn đang nghĩ may mà mọi chuyện đều thuận lợi.

Thì ngay khi anh đang định đi vào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Một cô gái trang điểm xinh đẹp đi ra, tay ôm một tập tài liệu dày cộp.

“Ơ!”

Cô ta kinh ngạc hét lên, suýt làm rơi tài liệu trong tay.

Trương Minh Vũ bỗng thấy vô cùng bất lực.

“Anh là ai? Ai cho phép anh vào đây? Anh không biết tầng hai mươi ba cấm toàn bộ nhân viên đi lên sao?”, cô gái kia đưa mắt đánh giá anh một lượt, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Anh ngỡ ngàng, thảo nào… “Tôi tới đây để tìm người”, anh cười nói.

Nhưng anh chưa kịp nói tiếp đã bị giọng nói ghét bỏ của cô gái kia cắt ngang: “Tôi không cần biết anh tới để làm gì! Bây giờ lập tức đi ra ngoài ngay cho tôi!”

“Tôi tìm Trần Đại Phú…”

“Câm miệng!”

Trương Minh Vũ: “…”

Cô gái kia tức giận tới mức thở dốc, ngực phập phồng.

Anh bắt đầu thấy khó chịu, thật sự quá lãng phí thời gian.

“Trần Đại Phú!”

Anh dứt khoát gào ầm lên.

Cô gái kia giật mình lắp bắp: “Anh…”

Nhưng cô ta chưa kịp nghĩ gì đã nghe thấy tiếng động trầm đục từ trong phòng truyền tới: “Thịch!”

Nghe thấy thế, vẻ mặt cô ta tức khắc cứng đờ, ánh mắt nhìn Trương Minh Vũ lại càng tràn đầy lửa giận!

Tiếp đó, tiếng mở cửa lập tức vang lên.

Trần Đại Phú đang đứng đó, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK