Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49

Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ sực tỉnh.

Khó trách đối phương kiêu ngạo như vậy. Có thể giữ chức giám đốc kinh doanh của bất động sản Đại Phú đã rất giỏi rồi.

“Không biết hiện giờ anh Trương đã làm tới chức gì rồi?”, Vương Tài nhếch môi cười lạnh gặng hỏi.

Lâm Kiều Hân cau mày.

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng nổi giận. Anh cứ cảm thấy hắn ta đang cố tình nhằm vào mình.

Không phải mọi người đều biết anh không có việc làm rồi sao?

Thế là anh bật cười thản nhiên đáp: “Tôi vô công rồi nghề, chính là một kẻ ăn bám”.

Câu nói này khiến Vương Tài chết lặng.

Hắn ta đang định mượn cơ hội chế giễu Trương Minh Vũ một phen, nào ngờ anh lại mặt dày tới mức có thể tự nói mình như vậy.

Nghe xong, ánh mắt Lâm Kiều Hân lại mang vẻ chán ghét.

Vương Tài cười khẩy một tiếng, nói đùa: “Không ngờ anh có thể thẳng thắn như vậy, xem ra năng lực của anh không tầm thường chút nào”.

Giọng nói tràn ngập sự mỉa mai.

Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng nói năng gì.

Vương Tài thầm hừ lạnh, ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Lần đầu gặp gỡ, cứ coi như bộ quần áo này là quà gặp mặt của tôi đi. Kiều Hân không cần trả tiền đâu”.

Hắn ta gọi một tiếng Kiều Hân khiến Trương Minh Vũ suýt nổi khùng.

Nhưng anh vẫn nhếch miệng cười đáp: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều”.

Đã mất công đến rồi, không cần phí tiền thêm nữa!

Nhưng Lâm Kiều Hân lại cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vương Tài ngoắc tay gọi: “Tiểu Lý, cô dẫn chúng tôi tới cửa hàng dành cho nữ của các cô đi”.

Nữ nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt phía sau vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Vâng thưa anh, mời đi theo tôi!”

Vương Tài mỉm cười cất tiếng: “Đi nào Kiều Hân, em cũng có thể đi xem quần áo một lúc”.

Trương Tuyết Linh đơ ra một lúc rồi bước vội tới, khó tin hỏi: “Anh yêu… anh nói gì vậy? Anh muốn tặng ai cơ?”

Vương Tài quay sang nháy mắt mấy cái ra hiệu cho cô ta rồi liếc về phía Trương Minh Vũ.

Bấy giờ Trương Tuyết Linh mới ngậm miệng, nhưng cô ta vẫn chưa hết hoài nghi.

Ánh mắt Tiểu Lý cũng tràn đầy giễu cợt.

Vợ của mình được người ta tặng váy ngay trước mặt, đúng là quá nhục!

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Lâm Kiều Hân cười nhạt nói: “Không cần đâu giám đốc Vương, chiếc váy này quý giá quá”.

Vương Tài lại tỏ vẻ hào phóng nói: “Có gần bảy trăm nghìn thôi mà, cũng không đắt lắm đâu. Chỉ người có khí chất như em mới xứng mặc chiếc váy lộng lẫy như vậy. Để anh tặng cho em”.

Lâm Kiều Hân muốn từ chối nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói bình thản của Trương Minh Vũ bỗng nhiên vang lên: “Không cần đầu, cô ấy là vợ tôi. Muốn tặng cũng phải là tôi tặng”.

Sau khi anh nói ra câu này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK