Bà Trần Di vừa nghe thấy mặt liền sa sầm vào, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. “Như nước với lửa, không thể sống cùng?! Đúng là đứa con gái sinh ra trong cái nhà không có gia giáo, không có thân thế, đến đạo làm dâu tối thiểu cũng không có! Câu như thế mà mày cũng nói được à?”
Mặt Cố Thiên Tầm vẫn lãnh đạm như thế, “Không có lửa thì chẳng có khói đâu, mẹ ạ.”
“Ông! Ông xem nó kìa...” Bà Trần Di tức giận chỉ tay vào Cố Thiên Tầm rồi gào lên với ông Cảnh Thanh Phong. “Ông xem cái thái độ bây giờ của nó còn có còn muốn ở lại cái nhà này không? Đến nói chuyện với tôi nó còn dám ăn nói kiểu như vậy, nó không coi ai ra gì nữa rồi!”
“Thiên Tầm, sao cô dám ăn nói với mẹ như vậy hả?” Người lên tiếng chỉ trích cô không phải bố chồng, mà là Cảnh Nam Kiêu. Cố Thiên Tầm quay sang nhìn anh ta, mặt anh ta giận tím vào, lớn tiếng giáo huấn cô: “Bình thường cô nói chuyện với tôi như thế tôi bỏ qua được, nhưng mẹ là bậc bề trên, cô nói năng phải có chừng mực chứ!”
Vẻ mặt Cố Thiên Tầm lạnh lùng nhìn anh ta, đang định nói gì đó thì cửa phòng bật mở.
“Bố, mẹ!” là Cảnh Dao. Cô ta gọi gọi một tiếng nhưng vẫn chưa đi vào ngay, chỉ cẩn thận dò xét bên trong. Ánh mắt cô ta nhìn khắp phòng bệnh một lượt rồi dừng lại trên người Cố Thiên Tầm, mắt ánh lên tia nhìn khác lạ.
“Thậm thò thậm thụt như vậy làm gì hả? Làm xong thủ tục chưa? Xong rồi thì đi về thôi.” Vừa bị Cố Thiên Tầm cho một vố xong, đến giờ bà còn tức anh ách trong bụng, nói chuyện với Cảnh Dao có chút cáu bẳn.
Cảnh Nam Kiêu bước đến bên giường đỡ ông Cảnh đứng dậy. Cố Thiên Tầm nghĩ đây là lúc mình nên đi khỏi. Nhưng...
Lúc này, Cảnh Dao bỗng mở toang cánh cửa ra. “Con đưa một người bạn đến.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa ra vào, Cảnh Dao vừa lùi người sang một bên thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện sau lưng cô ta.
Không phải ai khác mà chính là __ Tần Tư Lam!
Mái tóc dài như suối xõa xuống ôm lấy bờ vai, cô ta bình thản đứng đó. Vì trước mặt người lớn nên cô ta cúi đầu, ánh mắt nhìn hướng xuống dưới, trông không khác gì một chú mèo ngoan ngoãn.
Nhìn cô ta, Cố Thiên Tầm cũng đã đoán được mục đích cô ta đến đây ngày hôm nay là gì rồi. E rằng đã nắm được con át chủ bài trong tay nên cô ta vội vàng không đợi được muốn vào làm bà chủ ngay lập tức.
“Con chào bác trai, bác gái.” Cô ta nhỏ nhẹ chào hai người lớn trong nhà trước.
Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt Cảnh Nam Kiêu biến sắc. Ánh mắt lập tức nhìn sang Cố Thiên Tầm vừa như là hối lỗi vừa như có tật giật mình. Cố Thiên Tầm không thèm nhìn lại anh ta, lạnh lùng quay đi chỗ khác.
“Sao em lại đến đây?” Mặt Cảnh Nam Kiêu tái mét, nhưng giọng nói lại có phần sợ sệt. Trước mặt Tần Tư Lam, anh ta lại lại càng thấy mình có lỗi, anh ta bước đến tóm lấy cánh tay cô ta rồi định kéo cô ta ra khỏi phòng bệnh.
Vậy là....
Cái phản ứng này của Cảnh Nam Kiêu chứng tỏ anh ta biết cô ta có thai rồi?
“Nam Kiêu, anh bỏ em ra, em đến thăm bác trai.” Tần Tư Lam vẫn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, giọng nghèn nghẹn như đang rất tủi thân và mềm yếu.
“Bố anh đã khỏi bệnh rồi.” Cảnh Nam Kiêu nói. Anh ta lạnh lùng quắc mắt nhìn sang Cảnh Dao một cái, ánh mắt cảnh cáo đó không nói thì Cảnh Dao cũng hiểu, mặt cô ta cũng đầy ấm ức.
“Chuyện này là thế nào?” Vẫn chưa đi khỏi thì một giọng nói trầm ngâm vang đến. Ông Cảnh Thanh Phong nhìn Cố Thiên Tầm một cái như thể đang đoán xem tâm trạng lúc này của cô ra sao. Cô chỉ lặng lặng vuốt lại tóc, đứng thẳng lưng nhìn hai người họ. Ánh mắt cô bình thản như thể tất cả mọi chuyện này đều chẳng liên quan gì đến cô, và rằng cô chỉ là người qua đường đang đứng xem náo nhiệt vậy.
Ông Cảnh lại nhìn sang hai người kia, nét mặt trầm xuống: “Lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì nữa?!”
Ông Cảnh nhìn Tần Tư Lam, cô ta vội gỡ tay Cảnh Nam Kiêu ra, chỉnh lại mấy sợi tóc rối rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhẹ giọng xin lỗi: “Con xin lỗi bác Cảnh, là con đã làm phiền bác rồi.”
“Cô đây là...?” Bà Trần Di lên tiếng, vừa nãy nhìn hành động giữa con trai bà và cô ta, bà đã đoán được phần nào rồi.
“Bác gái, con họ Tần, bác gọi con là Tư Lam là được ạ.” Tần Tư Lam lập tức mỉm cười đáp lời. “Con là bạn của Nam Kiêu.”
“Cô là Tần tiểu thư?” Bà Trần Di nhớ lần trước con trai bà và Cố Thiên Tầm vì cái tên này mà cãi nhau, vì vậy nhìn thấy cô ta, bà lập tức quan sát đánh giá sơ một cái.
Ông Cảnh nghe thấy cái tên này thì vẻ mặt càng khó coi. “Tần tiểu thư, tâm ý của cô tôi xin cảm ơn, nhưng cô đến không phải lúc rồi, cả nhà tôi đang có cuộc họp gia đình. Không tiện để cô ở lại rồi!”
Ông Cảnh cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “cả nhà tôi”; một là muốn bảo vệ địa vị cho cô con dâu danh chính ngôn thuận Cố Thiên Tầm, hai là muốn biểu thị rõ ý không chấp nhận cô ta.
Mặt Tần Tư Lam hơi biến sắc, nụ cười trên mặt sắp sửa tắt ngóm thì Cảnh Dao nhìn cô ta một cái: “Bố, chị Tư Lam cũng là có ý tốt mà...”
“Cô im đi!” Cảnh Nam Kiêu nhanh hơn ông Cảnh một bước ngắt lời Cảnh Dao, rồi lại nhìn sang Cố Thiên Tầm, vẻ mặt cô càng lạnh lùng hơn khiến tim anh ta thót lại, trừng mắt nhìn Cảnh Dao: “Đợi xong chuyện anh sẽ tính sổ với cô. Tư Lam, anh đưa em về!”
“Nam Kiêu, em vẫn còn chuyện muốn nói...” Tần Tư Lam gỡ tay anh ta ra. Nghe cô ta nói vậy, mặt Cảnh Nam Kiêu hoảng loạn rõ rệt, càng nắm chặt lấy tay cô ta: “Có chuyện gì chúng ta ra ngoài kia rồi nói!”
“Bác sĩ nói tình hình sức khỏe của em không được tốt lắm, có hiện tượng thiếu máu, điều này sẽ không tốt cho thai nhi. Nam Kiêu, bây giờ anh đưa em đi kiểm tra một lúc có được không?” Lời của Tần Tư Lam nghe qua thì có vẻ như buột miệng nói ra nhưng lại khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh trừ Cố Thiên Tầm ra kinh ngạc một phen.
Cố Thiên Tầm cười nhạt nhìn cái cảnh này, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
“Em sợ lắm, Nam Kiêu, em sợ con của chúng ta sẽ không giữ được mất... Anh đưa em đi đi!” Tần Tư Lam lại còn khẩn cầu anh ta, giọng điệu đáng thương hết mức.
Cả phòng bệnh bỗng chốc trở nên im phăng phắc.
Im lặng đến mức nghe thấy được cả tiếng thở.
Chỉ có....
Tiếng thở nặng nề của Cảnh Nam Kiêu....
“Chị Tư Lam, chị bảo... chị đã có con với anh trai em rồi sao?” Người đầu tiên lên tiếng là Cảnh Dao.
Cô ta kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình nữa.
Ánh mắt bà Trần Di dồn vào cái bụng vẫn còn phẳng của Tần Tư Lam, hân hoan hỏi: “Tần tiểu thư, cô nói có thật không vậy? Đứa bé là con của Nam Kiêu sao? Bao lâu rồi? Đừng đứng đấy nữa, mau ngồi xuống đây!”
Vừa nghĩ đến chuyện mình sắp có cháu nội một cái là bà Trần Di lập tức đứng dậy đỡ lấy Tần Tư Lam. Tần Tư Lam nhìn sang Cố Thiên Tầm mặt đầy đắc ý, nhưng trước mặt bà Trần Di lại thu về cái ánh mắt đó: “Đã được bốn tuần tuổi rồi ạ, không sao đâu bác gái, con đứng một lúc cũng không ảnh hưởng gì ạ.”
“Mày! Đến đây tao bảo!” Ông Cảnh lúc này sực tỉnh, giận dữ đến mức ngón tay run lên chỉ vào con trai.
Cảnh Nam Kiêu nghe lời bước đến bên, vẻ mặt lo lắng. Ông Cảnh nghiến chặt răng, giơ tay vụt lên một cái, thành một cái tát thật lực giáng xuống mặt Cảnh Nam Kiêu. “Mày là đồ khốn kiếp!”
Cái tát đó vang lên bốp một tiếng rất to, khiến mọi người trong phòng bệnh đều đứng hình. Cố Thiên Tầm lúc này cũng đứng bên cạnh bố chồng, cơn giận của ông cô đều cảm thấy rất rõ ràng, cô cũng giật thót người một cái.
Bên kia cạnh giường, mặt Cảnh Nam Kiêu sưng đỏ lên một mảng. Khoang mũi lập tức xộc ra mùi máu. Anh ta chỉ cắn răng chịu đựng, không nói một lời nào.
“Bố...” Cảnh Dao lắp bắp gọi một tiếng.
Bà Trần Di nhìn thấy khóe miệng con trai bị đánh đến nỗi bật cả máu ra thì lập tức khóc lóc: “Ông làm sao thế hả? Ông điện rồi à, chỉ vì cái đứa Cố Thiên Tầm đấy mà đánh con trai mình! Có phải ông ăn phải bùa phải bả gì của mẹ con nhà nó rồi không? Rốt cuộc thì ai mới là con ông hả?”
Lời của mẹ chồng khiến Cố Thiên Tầm sững sờ trong phút chốc.
Mặt ông Cảnh đã tái mét, đứng dậy khỏi giường, chỉ vào bà Trần Di: “Bà! Bà còn dám nói năng bậy bạ như thế một lần nữa trước mặt tôi xem nào!”
Bà Trần Di như biết mình nói sai nên giật mình không dám mở miệng nữa, chỉ xót xa nhìn sang vết thương của con trai: “Nam Kiêu, để yên mẹ xem nào! Có đau không con? Để mẹ đi gọi bác sĩ đến khám cho con...”
“Nam Kiêu, anh không sao chứ?” Tần Tư Lam cũng vội vàng bước đến xem, vừa nhìn thấy cả một vùng sưng đỏ liền xót ruột, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô ta ấm ức nhìn sang ông Cảnh lúc này đang lửa giận ngút trời, tức tưởi nói: “Bác Cảnh, bác trách mắng con là được rồi, bác đừng trút giận lên người Nam Kiêu. Tất cả mọi lỗi lầm đều là của con... con biết bác gái vẫn luôn muốn có cháu nội, vì vậy con mới có ý định này...”
Sự cầu xin đầy tủi hổ, còn giúp Cảnh Nam Kiêu rũ sạch tội, lại còn nói đúng tiếng lòng của mẹ chồng tương lai, thật là khiến người ta cảm động đến tận tâm can.
Cố Thiên Tầm nhìn cô ta một cái đầy hàm ý, bước sang bên cạnh đỡ lấy ông Cảnh lúc này đang đứng không vững, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tần tiểu thư suy nghĩ thật chu toàn. Bao nhiêu năm nay, Nam Kiêu không chịu sinh con với tôi, tôi còn tưởng là anh ấy không thích trẻ con, hóa ra... là tôi sai rồi.”
Cô ngừng lại, mắt nhìn xuống dưới, vẻ như quá đau lòng không thể nói tiếp được nữa.
Sau đó lại nói: “Tần tiểu thư tuy là kẻ vô liêm sỉ xen vào gia đình người khác, nhưng giờ hai người cũng đã có con rồi, vì vậy... tôi sẽ là người ra đi...”
Nói xong, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Nếu nói về tủi thân thì người vợ bị tiểu tam của chồng vác bụng đến tận cửa đòi cưới như cô càng tủi thân hơn.
Cho dù bây giờ Cảnh Nam Kiêu đến cứt gà còn không bằng thì Cố Thiên Tầm cô cũng muốn để cho bọn họ biết cô không phải cục đất để cho bọn họ muốn nặn tròn méo, muốn chà đạp thế nào cũng được.
Cô vừa nói dứt lời thì vẻ mặt Tần Tư Lam đã biến sắc.
Lúc này, Cố Thiên Tầm không tiếp tục giả vờ làm người phụ nữ mạnh mẽ như ngày thường cô vẫn làm nữa, màn kịch này ngược lại cô muốn đóng vai hiền, giả vờ tủi thân để giành lấy sự thương cảm, khiến cho Tần Tư Lam bỗng chốc trở thành kẻ không có chỗ đứng.
Ông Cảnh vừa nghe thấy con dâu nói như vậy, tâm trạng trở nên càng kích động hơn, nắm chặt lấy tay Cố Thiên Tầm: “Bố không đồng ý, không được sự chấp thuận của bố, hai đứa không được ly hôn!”
“Bố... bọn họ đã có con rồi, con... con mà còn không đi nữa thì thật là không biết tốt xấu...” Cô thậm chí còn đưa tay lên lau nước mắt: “Lẽ nào bố còn muốn để cho Nam Kiêu hai tay ôm hai vợ hay sao?”
Cảnh Nam Kiêu quay sang nhìn cô, cô ngẩng đầu lườm lại anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ hả hê.
Anh ta giật mình, quả không nằm ngoài dự đoán. Đây mới là Cố Thiên Tầm! Người khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn làm sao cô có thể để yên cho bọn họ được chứ?
“Nó dám! Bố chặt đứt tay nó!” Ông Cảnh giận dữ quát, sau đó lạnh lùng nhìn sang Tần Tư Lam: “Tần Tiểu thư, gia đình họ Cảnh chúng tôi chưa từng có tiền lệ chấp nhận kẻ thứ ba! Cháu nội tất nhiên chúng tôi cần, nhưng nó chỉ có thể là do Thiên Tầm sinh mà thôi! Nếu cô nghĩ rằng cứ vác cái bụng đến ăn vạ nói là con của Cảnh Nam Kiêu mà được bước chân vào cửa nhà họ Cảnh chúng tôi, thì cô thật sự đã ngây thơ quá rồi!”
Mặt Tần Tư Lam trắng bệch, không ngờ được rằng ông Cảnh Thanh Phong lại bảo vệ cho Cố Thiên Tầm đến mức này, ngay cả cháu nội cũng không thèm bận tâm.
Cố Thiên Tầm lập tức nhìn mặt cô ta với vẻ hả hê thấy rõ, nói như thể tiện mồm: “Bố, bố có nhớ năm ngoái cũng có một cô gái nói rằng mang bầu con của Nam Kiêu không? Kết quả đứa trẻ đó sinh ra lại là một đứa con lai.”
“Cố Thiên Tầm, cô đừng có quá đáng quá!” Tần Tư Lam nhất thời không nhịn được rít giọng lên, trợn mắt nhìn cô đầy căm hận.
“Tần tiểu thư sao lại kích động như vậy? Tôi nói người năm ngoái chứ đâu có nói cô đâu.”
Ông Cảnh lạnh nhạt nói: “Con gái bây giờ, chỉ cần là người biết chừng mực một chút thôi thì cũng sẽ không mồi chài đàn ông đã có vợ.”
Tần Tư Lam không đời nào ngờ được rằng tình thế sẽ thành ra như vậy!
Trước khi đến, cô ta nghĩ rằng đứa bé trong bụng mình chính là báu vật quyền năng, chỉ cần có nó thì việc ép Cố Thiên Tầm ra đi là chuyện đơn giản. Không ngờ...
Giờ đây lại thành từng cái tát một đập vào mặt cô ta, khiến cô ta vừa nhục nhã lại vừa khó xử.
“Nam Kiêu, anh nói gì đi chứ! Anh biết em không phải là dứa con gái không có chừng mực lễ giáo mà, ngoài anh ra em không hề có người đàn ông nào khác! Từ trước đến giờ chưa từng có...” Tần Tư Lam bám vào tay Cảnh Nam Kiêu cầu cứu. “Đứa bé trong bụng em chính là con của anh!”
Cảnh Nam Kiêu nắm lấy tay cô ta: “Tư Lam, em bình tĩnh lại chút đi, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Tần Tư Lam đã nước mắt đầm đìa trên mặt.
Anh ta nắm lấy vai Tần Tư Lam, trong lòng rối loạn bất an, nhất là lúc này Cố Thiên Tầm cũng đang ở đây càng khiến anh ta không biết phải làm sao. Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn an ủi: “Đừng khóc nữa, em hãy nghĩ cho đứa con trong bụng nữa.”
Cố Thiên Tầm coi như đã nhìn rõ con người của Cảnh Nam Kiêu rồi.
Đối với Tần Tư Lam, có lẽ anh ta đã không còn hứng thú mấy nữa. Nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta thì lại khiến anh ta vô cùng quan tâm.
Anh ta đỡ Tần Tư Lam ra ngoài, đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc tức tưởi đáng thương của cô ta.
Bà Trần Di biết chồng mình vẫn còn đang lửa giận ngút đầu, không dám mở miệng nhưng trong lòng vẫn còn lấn bấn chuyện đứa bé trong bụng Tần Tư Lam. Cảnh Dao lừ mắt nhìn Cố Thiên Tầm một cái: “Giả tạo!”
“Đồ khốn!” Ông Cảnh chửi trong đau đớn, tay ôm lấy ngự, nằm bịch xuống giường, mặt rất đau đớn. “Mau gọi bác sĩ...”
“Không phải lại phát tác chứ?” Mặt bà Trần Di tái mét, vội vàng xua tay về phía Cảnh Dao: “Mau, mau đi gọi bác sĩ!”
.................
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Thiên Tầm bước ra khỏi phòng bệnh.
Xuống đến tầng 1, cô đi ra ngoài cửa, lúc ngang qua vườn hoa trong bệnh viện liền nhìn thấy hai người ngồi trên chiếc ghế dài. Tần Tư Lam hiển nhiên tủi thân hết nấc, vẫn còn đang khóc, Cảnh Nam Kiêu vội vàng đưa khăn giấy cho cô ta, bộ dạng anh ta xem ra cũng rất lo lắng, quan tâm.
Cô không dừng lại mà muốn đi ngang qua trước mặt bọn họ.
“Cố Thiên Tầm!”
Một giọng nói nức nở vang lên, gọi giật cô lại.
Cố Thiên Tầm quay lại, nhìn thấy hai người trên ghế không hẹn mà cùng đứng dậy. Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái, ánh mắt đầy hoảng loạn và tội lỗi rõ ràng. Môi anh ta ngập ngừng như định nói gì đó nhưng vào hoàn cảnh này thì còn nói gì được?
Tần Tư Lam kích động xông đến, chỉ mặt cô chửi: “Cố Thiên Tầm, cô là đồ vô liêm sỉ!”
Cố Thiên Tầm bình thản nhìn cô ta.
“Chuyện giữa cô và Mộ Dạ Bạch mọi người đều biết, sao cô không nói hết trước mặt bố mẹ chồng cô đi? Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi là kẻ thứ ba thì cô cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi, cô là hạng lả lơi ong bướm, không biết xấu hổ! Nhưng mà cô đừng có vội đắc ý, Mộ Dạ Bạch căn bản không thật lòng với cô đâu, rồi sẽ có một ngày anh ta bỏ rơi cô như vứt bỏ một túi rác vậy!” Cô ta càng nói những lời khó nghe thì Cố Thiên Tầm lại càng không tức giận. Cô biết Tần Tư Lam bị cô làm cho tức đến nỗi không còn biết phân biệt được gì nữa, cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát bản thân rồi, điều này làm cho cô cảm thấy thật hả dạ.
Cảnh Nam Kiêu đứng bên nghe thất ba từ “Mộ Dạ Bạch” thì mặt càng lúc càng thất sắc.
“Em thôi đi, đừng nói nữa!” Mặt anh ta lạnh lùng ngắt lời Tần Tư Lam.
Tần Tư Lam ngược lại không chịu dừng. “Đừng tưởng cô có bố chồng chống lưng thì muốn làm gì cũng được! Đợi tôi sinh con xong thì cô chẳng là cái thá gì nữa!”
Cố Thiên Tầm mỉm cười: “Vậy tôi chúc cô sinh đẻ được thuận lợi nhé.”
“Cô! Cô là con đàn bà độc ác, cô dám trù ẻo tôi!” Câu nói này Tần Tư Lam nghe thế nào thì nó cũng vẫn giống như lời nói ngược. Cô ta tức đến đầu muốn bốc khói, đã hoàn toàn mất lý trí rồi, nói năng tàn độc: “Bố chồng cô bị mẹ đẻ cô bỏ bùa nên mới mụ mị đầu óc rồi, tôi thấy cô đúng là sắp thành mẹ cô thứ hai rồi đấy, ai mà biết được cô có phải là dùng thứ đồ dơ bẩn gì nên mới mê hoặc được bố chồng cô không chứ!”
Vừa nãy Cố Thiên Tầm còn có thể điềm tĩnh được, nhưng câu nói này thực sự đã chọc vào lửa giận của cô. Cô tức giận tím mặt lại, định ra tay với Tần Tư Lam.
Cô ta, đúng là đứa con gái thiếu giáo dục!
Nhưng...
Tay cô vừa giơ lên liền bị một bàn tay to lớn chặn lại.
Cô giật mình, Cảnh Nam Kiêu nói: “Cô ấy đang mang thai!”
Cố Thiên Tầm tức đến mức tay run lên: “Người cô ta chửi là bố của anh đấy!”
Vừa dứt lời thì mặt bất ngờ bị vụt một cái. Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh khiến cô không kịp đề phòng. Cả khuôn mặt bị tát lật ngược, lại bị Cảnh Nam Kiêu tóm chặt tay khiến cô trở tay không kịp, ngón tay cũng trắng nhợt ra.
Đúng lúc này một âm thanh bỗng nhiên vang lên.