Anh nghiến răng nói.
Dương Nguyệt biết chắc chắn anh hiểu lầm mình, cô cũng chẳng buồn giải thích nữa, chỉ yếu ớt công kích. “Nếu nói giỏi thì ai có thể giỏi bằng anh?”
Lý Vũ Sâm nhướn mày: “Là sao?”
“Chuyện anh với ảnh hậu cả nước này còn ai không biết chứ. Còn 32 tiếng đồng hồ nữa...”
Nói đến cuối, cô ngừng bặt, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh sâu lắng, nhìn vào mắt cô, nói đầy ẩn ý. “32 tiếng đồng hồ, em nhớ rõ thật đấy.”
“Đương nhiên, bạn bè em đều đang bàn tán chuyện này. Bọn họ nói, anh và Lạc Li là...”
“Là gì?” Bàn tay đặt lên eo cô khẽ xoa nhẹ, hơi thở nồng ấm phả lên mặt cô.
Cô ngừng một lúc, nín thở.
“Là... bấn quá không chịu được.”
Anh hừm một tiếng, dừng động tác lại, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị. “Vậy còn em và Bùi Cẩm Xuyên thì sao? Lẽ nào không phải?”
“Hai bọn em sao giống hai người chứ? ” Dương Nguyệt cao giọng, cô nói chắc nịch. “Em và Cẩm Xuyên không hề giống như anh và Lạc Li!”
“Không giống ở điểm nào? Rõ ràng là hai người đã như vậy!” Anh định tội cô.
“Không có!” Cô phản bác, trong lúc gấp gáp đã giải thích luôn. “Cẩm Xuyên đâu có xấu xa như anh.”
Lý Vũ Sâm cau mày ngẫm nghĩ, sau đó như chợt hiểu ra, nét cau có vừa nãy trên mặt dần dãn ra.
“Vậy là đêm đó, nó không động vào em?” Anh nheo mắt, chờ đợi một đáp án.
Cô cắn cắn môi. “... không liên quan gì đến anh.”
Anh khẽ nhếch miệng cười.
Biểu cảm này của cô đã nói lên tất cả.
“Bùi Cẩm Xuyên cũng không tệ.” Anh cảm thán.
Dương Nguyệt thấy bực bội.
“Nếu đã nhìn thấy tin tức của anh, sao đến một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh. Anh cứ nghĩ rằng em sẽ muốn hỏi chuyện của anh cơ đấy.”
Anh nhéo nhẹ cằm cô, chất vấn.
Dương Nguyệt trong lòng khó chịu, quay mặt đi chỗ khác.
Đó là chuyện của anh, cô lấy tư cách gì để hỏi? Nói rõ ra thì hai bọn họ chẳng có bất cứ quan hệ nào.
“Bé con, em thật sự không quan tâm chút nào sao?” Lý Vũ Sâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên môi.
Hơi thở nồng ấm của anh phả ra khiến ngón tay cô khẽ run lên, ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt ấy mờ mờ một lớp sương.
“Đêm hôm đó anh nói những gì với em, em có còn nhớ không? Anh vừa tỏ tình với em xong liền có tin đồn qua lại ầm ĩ với cô gái khác em cũng hoàn toàn không hỏi không nói gì? Em...”
Ngón tay anh khẽ chỉ vào tim cô. “Một chút cảm giác khó chịu cũng không hề có sao?”
Cô cắn môi nhìn anh, màn sương mờ phủ trong đáy mắt như càng dày hơn.
Không tan đi.
Đó là cảm giác tủi thân.
Cảm giác tủi thân vô cùng, in rõ trong mắt anh.
Tim anh khẽ xao động, đột ngột cúi đầu, hôn lấy môi cô.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, lùi về sau một bước, muốn né tránh nhưng đôi môi bá đạo và cuồng si của anh đã ngậm lấy môi cô không để cô có cơ hội chạy thoát.
Cánh tay ôm lấy lưng cô.
Bàn tay còn lại của anh khẽ tách hai chân cô ra, để cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh.
“...” Cô kinh ngạc đến đơ người.
Thở ra một hơi, bị nụ hôn cuồng loạn của anh một lần nữa nuốt chửng.
Thân dưới một vật gì đó của anh cứng cáp áp vào giữa hai chân mềm mại của cô.
Giây phút đó dường như sức lực toàn thân đều bị hút mất hết. Cô cuối cùng không còn sức chống cự nữa, chỉ để anh mặc sức hôn.
Trong khoảnh khắc, cô cảm giác mình như một chiếc kẹp bông bị nụ hôn của anh làm cho tan ra...
Tan ra thành một vũng nước.
Hôn đến khi không thể thở nổi nữa, anh mới lùi lại một chút khỏi bờ môi cô.
Đôi mắt đó rừng rực như một ngọn lửa khiến tim cô sôi trào.
“32 tiếng đồng hồ đó là báo chí viết bừa. Lúc đó đúng là bọn anh ở cùng một phòng, nhưng trong đó còn có rất nhiều người khác cùng bàn bạc công việc. Hoàn Vũ có một dự án mới cần mời một số minh tinh để quảng bá, cô ấy chỉ là người do anh phụ trách thôi.”
Môi anh vẫn lưu luyến không rời, áp vào môi cô, giọng anh trầm khàn.
Dương Nguyệt ngẩng lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu lắng đó, tim cô không ngừng đập thình thịch loạn nhịp.
“Đây là lời giải thích của anh, em nghe không hiểu sao?”
Cô đương nhiên nghe hiểu.
Nhưng...
“Rõ ràng hai người giờ đang qua lại yêu đương.” Cô đâu có dễ gạt vậy chứ. Căn phòng này đã nói lên tất cả.
Cô quay mặt đi, nhìn căn phòng khắp một lượt.
Cảm giác mờ ám đó, khiến cô nhìn thấy đã không thoải mái rồi.
Lý Vũ Sâm biết trong đầu cô đang nghĩ gì, anh ôm cô dậy, đặt lên giường.
“Này!”
Cô định bò dậy nhưng ngay sau đó bị anh lật người lại, khiến cô nằm sấp trên giường.
“Anh làm gì vậy?” Tim cô run rẩy đáng sợ, vừa hồi hộp vừa có cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
“Đừng giãy giụa lung tung.”
Bàn tay anh ấn lên lưng cô chỉ cần dùng một chút sức là cô đã không giãy giụa được rồi.
“Căn phòng này đúng là người bên tổ chức đã chuẩn bị cho anh. Nhưng nó không có nghĩa là người ngủ ở đây với anh là Lạc Li.”
Anh nằm xuống áp sát cô, nghiêng người, gối đầu lên tay, nhìn chằm chằm vào cô đầy dụ hoặc. “Bé con, đêm nay chúng ta ngủ đây.”
“...” Mặt cô đỏ bừng, “Em... tối nay em ngủ với Thiên Thiên.”
Lúc đến cô chưa từng nghĩ rằng đêm nay sẽ ngủ lại đây.
“Lam Thiên có bố nó.” Lý Vũ Sâm nói, bàn tay vuốt nhẹ eo cô, đột nhiên nhích dần lên trên.
Hôm nay bộ đầm mà cô mặc sau lưng khoét sâu hình chữ V.
Tấm lưng xinh đẹp lộ ra ngoài gần một nửa. Bàn tay anh dừng lại trên tấm lưng nõn nà đó.
Nhưng chỉ một giây sau...
Bàn tay anh lại di chuyển trên lưng cô, từng ngón tay lần sờ.
Cô hít vào một hơi, mặt đỏ ran.
“Anh... không được như vậy.”
Lý Vũ Sâm cười, biết rõ vờ hỏi. “Không được thế nào?”
Tay anh ấn lên da cô, không có bất cứ gì ngăn cách.
Cả người cô như bị ếm bùa vậy, đờ người ra không dám nhúc nhích.
Nghe anh hỏi vậy cũng không dám bỏ tay anh xuống, chỉ nghèn nghẹn nói: “Anh biết em đang nói gì.”
“Có phải em đang hiểu lầm rồi không?” Lý Vũ Sâm nhìn cô một cái, anh cầm lấy tuýp thuốc dị ứng quơ quơ trước mặt cô một lúc, ánh mắt đầy xảo quyệt. “Anh vừa sờ một lúc, trên lưng em nổi không ít mẩn đỏ, có lẽ anh phải bôi thuốc lên giúp em mới được.”
“...” Cô cạn lời.
Vì vậy, vừa nãy anh...
Cô còn tưởng là anh có ý đồ gì khác!
Dương Nguyệt vùi đầu vào dưới gối, xấu hổ. Đang buồn bực, bỗng anh ngồi dậy, ngón tay khẽ lướt một cái, khóa kéo trên chiếc váy đã bị anh kéo roẹt xuống.
“Lý Vũ Sâm!” Cô ngẩng đầu khỏi gối, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt nhìn anh.
“Nằm yên đấy, anh bôi thuốc cho em.”
“Em... không cần!” Cô định quay người đi.
Lý Vũ Sâm tất nhiên không để cho cô có cơ hội đó. Hai chân rắn chắc của anh kẹp chặt đôi chân mảnh mai của Dương Nguyệt, một tay ấn chặt lên bờ vai gầy nhỏ của cô.
“Tự em không với tới được, ngoan, nghe lời nào.”
“Thật sự không cần, em... em tìm người khác nhờ bôi thuốc là được.”
Lý Vũ Sâm sa sầm mặt. “Người khác là người nào? Bạn trai em?”
Cô im bặt.
Bùi Cẩm Xuyên đúng là từng bôi thuốc dị ứng cho cô, nhưng lúc đó cậu ấy cũng không như anh bây giờ.
Vào lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì Lý Vũ Sâm đã kéo hết khóa xuống rồi.
Làn da trắng mịn nuột nà của cô trong như ngọc hiện lên trong mắt anh.
Những sợi tóc đen phất phơ xõa xuống, hai màu đen trắng đối lập nổi bật, thu hút đến chí mạng.
Ánh mắt anh vừa chạm phải đã bùng lên dục vọng tích tụ trong lòng như có một con mãnh thú có thể cuồng lên bất cứ lúc nào.
Những nốt mẩn đỏ dị ứng nổi lên trên da cũng khiến anh thấy rất đẹp, giống như những đóa mai hồng nở trên nền tuyết.
Dù không hề quay đầu lại thì Dương Nguyệt cũng cảm nhận được ánh mắt rực cháy nóng bỏng của anh. Cô túm lấy chiếc gối, ôm chặt lấy.
Đúng lúc này...
Cuối cùng anh cũng đã có chút cử động sau lưng cô
Sau đó...
Lưng cô có cảm giác nóng ẩm xuất hiện.
Cô khẽ run lên, tiếp sau đó, cảm giác nóng ẩm đó lan dần từng chút một lên phía trên, đến xương vai cô.
Cảm giác tê tê đó khiến cô không ngừng run lên, như có một luồng điện chạy qua người.
Bất thần quay lại nhìn mới phát hiện, cảm giác nóng ẩm mềm mại đó... hóa ra đến từ đầu lưỡi của anh.