“Trả điện thoại cho tôi!” Cố Thiên Tầm bừng tỉnh, đưa tay ra định giằng lấy điện thoại thì Cảnh Dao đã tóm lấy nó đặt lên tai nghe ngóng, đầu dây bên kia đã cúp máy rồi, không nghe thấy âm thanh gì, cô ta lật mở nhật ký cuộc gọi ra.
Cả người Cố Thiên Tầm cứng đờ, lo sợ. Cô ta nhất định là có số điện thoại của Mộ Dạ Bạch, nếu cô ta phát hiện ra thì không biết còn la lối om sòm như thế nào nữa. Thế nhưng nằm ngoài dự tính của cô, Cảnh Dao sau khi nhìn thấy dãy số điện thoại đó đã bình tĩnh trả lại điện thoại cho cô, rõ ràng là thở phào một cái.
“Không phải là nói chuyện với tiền bối chứ?” Sau khi xác nhận số điện thoại xong, cô ta vẫn hỏi lại lần nữa.
“Không phải. Chỉ là một... người bạn của tôi.” Trực giác của phụ nữ quả là đáng sợ. Chắc hẳn Mộ Dạ Bạch không chỉ có một số điện thoại, nên Cảnh Dao mới không phát hiện ra.
Cảnh Dao nhìn cô một cái, hơi mím môi, có vẻ tin rồi. Cố Thiên Tầm đang định thở phào thì cô ta đã đẩy cô ra, lao đến bên cửa sổ.
Cố Thiên Tầm hoảng hốt định ngăn cô ta lại thì đã không kịp nữa rồi. Cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự gây gổ sắp tới của Cảnh Dao, thế nhưng mọi chuyện lại một lần nữa đi ngược lại dự đoán của cô.
“Thôi, tôi chả thèm quan tâm chị nói chuyện với ai. Cố Thiên Tầm, đêm nay anh tôi sẽ không về đâu! Ai bảo chị chọc giận chị Tư Lam cơ chứ, anh tôi còn bận dỗ dành chị ý.”
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến rồi Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy tim mình lạnh giá.
“Tôi mệt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cô đi ra đi.” Cố Thiên Tầm đuổi khách.
Cảnh Dao cười cợt: “Chị nhịn giỏi thật đấy. Tiền của nhà họ Cảnh có mê lực lớn đến vậy với chị cơ à?”
Cô không cười nổi nữa: “Ừ đấy, không phải ngay từ đầu các người đã biết tôi là người như thế nào rồi à? Vừa nghèo vừa khổ, cần gia thế không gia thế, cần địa vị không địa vị, khó khăn lắm mới lấy được Cảnh đại thiếu gia, chịu chút ấm ức thiệt thòi thì đâu có đáng gì, phải vậy không?”
Cô nhại lại hết những lời vừa nói của bà Trần Di.
Cảnh Dao tức đến mức nghiến răng ken két: “Chị thật là vô liêm sỉ, thật phải ghi âm lại những lời vừa rồi của chị cho ba tôi nghe, để ông ấy nhìn rõ bộ mặt thật của chị là con người như thế nào!”
Cố Thiên Tầm không nói thêm gì, kéo cửa phòng ra, ý rõ ràng muốn đuổi Cảnh Dao đi. Cô ta trừng mắt nhìn Cố Thiên Tầm một cái, quay người bước đi. Cô khóa phòng lại, lập tức nhìn ra cửa sổ, bóng dáng Mộ Dạ Bạch đã không còn ở đó nữa rồi.
“Thật được một phen hú hồn!” Cô vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.
May là anh ta thông minh, rời khỏi đó sớm.
Cô đứng dựa vào tường, thở hắt ra. Câu cuối cùng anh ta nói trong điện thoại lại lập tức vang lên trong đầu cô. Cô đờ người ra một lúc, mặt bất giác đỏ ửng lên.
Vụng trộm?
Cô và anh ta... không phải đang vụng trộm chứ? Nếu là như vậy, thì cô đâu có khác gì Cảnh Nam Kiêu?
Cô ảo não trèo lên giường, úp mặt vào gối, hoàn toàn không ý thức được rằng suy nghĩ của mình đã không còn quan tâm nhiều đến Cảnh Nam Kiêu nữa.
........
Trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ.
Cận Vân gõ cửa, nghe thấy tiếng gọi, mới mở cửa bước vào.
“Mộ tổng, đây là thông tin về công ty xây dựng Lan Điền mà anh cần ạ.” Cận Vân đặt lên một tập tài liệu dày.