Tình hình hồi phục của anh rất tốt vì vậy cô cũng cảm thấy vui hơn.
Chỉ là hóa trị có những tác dụng phụ rất lớn, thể chất của anh hơi kém, ăn uống cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng ăn chút thức ăn còn bị ói ra.
Điều này khiến Cố Thiên Tầm lo lắng và phiền não không ít.
Mỗi lần nhìn thấy anh ngủ say, cô đều khẽ khàng bò dậy lên mạng lục tìm những thực đơn tốt cho sức khỏe để làm cho anh ăn.
Cẩn thận chép lại công thức, ngày hôm sau cô làm theo như vậy để nghĩ cách đổi món cho anh đỡ chán./
Lão phu nhân và ông Mộ cũng thường xuyên gọi điện đến hỏi thăm tình hình, lúc anh khó chịu và mệt mỏi nhất cô cũng giấu họ, nói rằng anh hồi phục rất tốt.
Lão phu nhân luôn là người lo lắng nhất, vì cụ ông cũng đã từng ra đi như vậy nên bà gọi điện rất nhiều.
Đa số các cuộc điện thoại đều là Thiên Tầm nghe máy nên dần dần nói chuyện tiếp xúc nhiều lên, hai người trở nên thân thiết hơn.
Mộ Dạ Bạch thường cười cô. “Lúc trước toàn cung cung kính kính gọi “lão phu nhân”, giờ gọi “bà nội” còn thuận miệng hơn cả Lam Tiêu.”
Cô cũng mặt dày vạc lại anh. “Chẳng thế là gì, bà nội anh lẽ nào không phải bà nội em?”
Nói đến Lam Tiêu, từ lúc về nước đến giờ cô mới gặp anh ta mỗi một lần.
Hôm đó.
Khi đi cùng Mộ Dạ Bạch đến bệnh viện làm hóa trị, cô tranh thủ thời gian đi thăm bà Hạ Vân Thường.
Cô và Mộ Dạ Bạch thường xuyên đến đây nhưng đây là lần đầu tiên cô và bà Hạ có hai người với nhau.
Lúc cô đứng trước cửa phòng bệnh, nằm ngoài dự đoán, không ngờ đúng lúc lại bắt gặp Tần Tư Lam từ trong phòng bước ra.
Hai người đụng phải nhau, cô kinh ngạc nhìn Tần Tư Lam, mắt Tần Tư Lam lại thoáng qua một tia giật mình.
“Sao cô lại ở đây?” Cố Thiên Tầm hỏi.
Mắt Tần Tư Lam lóe lên như muốn che giấu điều gì đó, cô ta lạnh lùng đáp. “Đây là chuyện của tôi.”
“Ừm, cũng phải.” Cố Thiên Tầm cũng chẳng muốn đụng vào chuyện riêng của cô ta, cũng không có ý định hỏi han gì cô ta, càng không muốn tìm hiểu làm gì, chỉ dẩy cửa phòng bước vào.
Tần Tư Lam đột nhiên nắm chặt tay cô.
“Làm gì vậy?” Cố Thiên Tầm cau mày, nhìn tay cô ta.
Đối với Tần Tư Lam, nếu đứng trên lập trường của mẹ thì cô nên tha thứ cho cô ta, nhưng nghĩ đến những chuyện trước đây cô ta đã từng làm rồi sau đó trong hôm tang lễ đã không chịu vái lạy, cô luôn cảm giác khó chịu trong lòng.
“Có phải cô đã quyết định sẽ ở cùng Mộ Dạ Bạch không?” Tần Tư Lam hỏi.
“Không phải quyết định mà là bọn tôi đã ở cùng nhau rồi.” Cố Thiên Tầm sửa lại, đẩy cô ta ra.
Tần Tư Lam cúi mắt xuống. “Cô vào đi rồi nhanh ra, tôi ở ngoài cửa đợi cô.”
Cố Thiên Tầm nhíu mày, Tần Tư Lam bổ sung thêm một câu: “Tôi có chuyện này muốn nói với cô.”
................
Cố Thiên Tầm không biết Tần Tư Lam lại muốn nói gì với mình đây, nhưng cô vẫn gật đầu để cô ta đợi bên ngoài.
Bước vào căn phòng bà Hạ Vân Thường đang ngủ, cô y tá trẻ giúp bà ta lật người, nhìn thấy Cố Thiên Tầm bước vào bèn cười chào cô. “Cố tiểu thư.”
“Cô gái vừa nãy đến có việc gì không?” Cố Thiên Tầm hỏi.
“Cô hỏi Tần tiểu thư sao?”
“Cô biết cô ta à?”
“Cô ấy thường xuyên đến, lúc hai người còn ở nước ngoài, Tần tiểu thư cũng từng đến đây mấy lần.” Cố Thiên Tầm càng ngạc nhiên.
Theo lý mà nói thì cô ta và bà Hạ Vân Thường như nước lửa bất dung mới phải.
“Mỗi lần Tần tiểu thư đến đều không nói gì, lần nào cũng hỏi Mộ phu nhân có tỉnh lại không. Nói ra thì thấy cô ấy cũng thật kỳ quái, mỗi lần tôi trả lời cô ấy là Mộ phu nhân tạm thời sẽ không tỉnh lại, cô ấy đều có vẻ như thở phào nhẹ nhõm vậy. Nhưng một lúc sau là lại như người mất hồn, có gì đó như tiếc nuối lại như hốt hoảng, cứ như thể là hy vọng Mộ phu nhân sẽ tỉnh lại vậy. Dù gì cũng cảm thấy rất là mâu thuẫn, cảm giác đó tôi cũng không biết phải nói thế nào.” Cô y tá nghĩ ngợi hồi lâu cũng không biểu đạt rõ ràng ra được.
Cố Thiên Tầm càng nhíu chặt mày, trong lòng rối bời.
Cô luôn có cảm giác có gì đó sai sai.
Nhìn thấy cô trầm tư, cô y tá cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xoay người cho bà Hạ.
Lúc này điện thoại của cô ấy chợt vang lên. Cố Thiên Tầm cởi bỏ áo khoác ngoài, nói với cô ta: “Để tôi xoay người cho bà ấy, cô đi nghe điện thoại đi.”
“Cố tiểu thư có làm được không?”
“Tôi làm được, ngày trước tôi cũng hay giúp mẹ tôi lật người.”
Cô y tá cũng không chối từ nữa, để Cố Thiên Tầm vào giúp, còn mình thì ra một góc nghe điện thoại.
Cố Thiên Tầm lật người giúp bà Hạ, cúi mắt nhìn bà, cảm thấy bà ấy không có chút sức lực nào nằm bẹp một chỗ trên giường thật sự rất đáng thương.
Bà ấy vốn có dáng dấp quý phái của một mệnh phụ, giờ hôn mê bất tỉnh, tuy rằng trông có vẻ trắng xanh nhưng vẫn có khí chất như trước.
Nếu không tự mình trả qua thì làm gì có ai tin được là một người phụ nữ như vậy lại từng làm những chuyện khiến người khác nghe thấy mà lạnh sống lưng như vậy chứ.
Cố Thiên Tầm chậm rãi cất lời. “Mẹ tôi đâm bà đến nông nỗi này, giờ mẹ tôi đã mất rồi nhưng hy vọng là những ân oán tình thì giữa hai người cũng có thể tiêu tán đi.”
“Giờ Thiên Hàn vẫn phải chịu khổ trong trung tâm cai nghiện, còn đôi chân cả đời này cũng không thể đứng dậy của nó nữa... đều là do bà làm. Vì vậy nếu bảo tôi tha thứ cho bà thì thật sự tôi không làm được.”
Cô khẽ cúi mắt, đến giờ nhắc lại những chuyện này, giọng cô rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn như dậy sóng.
Nhìn đôi mắt không hề động đậy chút nào của bà Hạ Vân Thường, cô thở dài. “Tôi biết, bà cũng không cần sự tha thứ của tôi. Đối với tôi mà nói, yêu con trai bà cũng phải yêu cả người thân của anh ấy, thật sự đối với bà thì tôi không làm được, nhưng dù gì bà cũng là mẹ của Dạ Bạch, cả hai chúng ta đều không muốn anh ấy khó xử, vì vậy tạm thời chúng ta hãy cứ chung sống hòa bình đi.”
“Phải rồi, còn một chuyện có lẽ bà vẫn chưa biết...” Lật người xong, Cố Thiên Tầm đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn bà ta, nói chuyện càng bình thản hơn. “Tôi đang đợi con trai bà cầu hôn tôi. Đợi đại thọ của bà nội qua rồi chúng tôi sẽ kết hôn!”
“Nếu bà có thể tỉnh lại thì hãy đến tham dự hôn lễ của chúng tôi nhé. Nhưng bà nên biết là dù bà có thể tỉnh lại được thì tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu.”
Giọng Cố Thiên Tầm kiên định chắc chắn, cô bổ sung thêm một câu: “Không ai có thể chia rẽ được chúng tôi, kể cả tử thần cũng vậy!”
Kỳ thực lời nói của Cố Thiên Tầm có phần như tuyên chiến, nhưng tiếc là đối phương nằm trên giường vẫn không hề nhúc nhích gì.
Cô y tá tiễn cô ra đến cửa, vừa cười vừa mở cửa ra, nói: “Cố tiểu thư, kẹo mừng của hai người đến lúc đó nhất định phải chia cho tôi nữa đấy, để tôi cũng được ké ít may mắn của hai người.”
“Tất nhiên rồi.” Cố Thiên Tầm đáp.
Bên ngoài, Tần Tư Lam nghe được đối thoại giữa hai người, ánh mắt cô ta nhìn Cố Thiên Tầm càng trở nên phức tạp hơn.
Cố Thiên Tầm không bỏ qua chi tiết này, nói lời tạm biệt với cô y tá xong mới quay sang nhìn Tần Tư Lam.
“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Lúc này cô mới nhìn kỹ Tần Tư Lam.
Đột nhiên cô cảm thấy lần này gặp Tần Tư Lam quá khác biệt so với lần đầu tiên gặp cô ta.
Lúc đó cô ta đang là kẻ chiến thắng trong tình cảm, đắc thắng đứng bên Cảnh Nam Kiêu, xinh đẹp và tràn đầy tự tin.
Đến nay cô ta đã là kẻ thất bại. Thậm chí là thất bại về mọi mặt.
Sự tự tin đến mức tự phụ đó của cô ta sớm đã tiêu tan hết. Không biết là cuộc sống hiện tại đang dày vò cô ta ra sao mà mới có vài tháng không gặp, cô ta đã tiều tụy đi nhiều.
“Chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi lại đi.” Tần Tư Lam nói.
“Tôi không thể đi quá lâu được, Dạ Bạch còn đang ở đây.” Nhắc đến anh, nét mặt Cố Thiên Tầm bỗng dịu đi vừa như thiếu nữ đang yêu, vừa có cảm giác thỏa mãn.
Điều này khiến cho Tần Tư Lam thấy đố kỵ.
Đó là sự đủ đầy mà tình yêu mang lại cho cô, không thứ gì có thể thay thế được.
“Vậy xuống vườn hoa bên dưới bệnh viện ngồi một lúc.” Tần Tư Lam lại đề nghị lần nữa.
“Cũng được.” Cố Thiên Tầm gật đầu.
..............
Trong vườn hoa rất yên tĩnh.
Đêm đông gió lớn, bên ngoài không có người qua lại. Hai người ngồi trên hành lang.
Cố Thiên Tầm khép áo lại, bên cạnh Tần Tư Lam tâm trạng nặng nề, không nhúc nhích.
“Cô có chuyện gì thfi nói mau đi, bên ngoài lạnh thế này.” Cố Thiên Tầm dậm dậm chân cho bớt lạnh.
“Cô sắp sửa kết hôn với Mộ Dạ Bạch, vậy sau này cô sẽ thành người của Mộ gia rồi.” Tần Tư Lam chậm rãi lên tiếng.
Trời lất phất tuyết rơi, bông tuyết rơi từ tóc mái cô ta xuống mi mắt, màu trắng tan ra khiến cô ta trông có vẻ thương cảm.
Cố Thiên Tầm quay sang nhìn cô ta, dường như bị tâm trạng của cô ta truyền đến mà nét mặt không vui của cô bỗng dịu lại.
“Đúng vậy.”
Dù gì nói cho cùng thì bọn họ cũng là hai chị em có chung dòng máu.
“Tôi muốn vào nhà họ Mộ. Không, nói đúng hơn là tôi phải về nhà họ Mộ!” Tần Tư Lam kiên quyết.
“Cô muốn tôi giúp cô?”
“Phải.” Cô ta rất thẳng thắn thừa nhận, quay sang nhìn Cố Thiên Tầm, “Tôi biết qua việc xảy ra trước khi Mộ Dạ Bạch phẫu thuật mà bà nội rất coi trọng cô, bố vốn đã thích cô rồi, Mộ Dạ Bạch thì càng không cần nói rồi, cô muốn gì anh ta đều nghe theo... Hơn nữa giờ cô đã định kết hôn với anh ta rồi, cô cũng là người nhà họ Mộ, càng có tiếng nói trong gia đình hơn.”
“Tại sao ngày trước cô lại muốn hại tôi?” Cố Thiên Tầm dường như phớt lờ những lời vô nghĩa đó của cô ta, đột nhiên cất tiếng hỏi.
Tần Tư Lam lặng người đi.
Sau đó cô ta cười. “Sao tôi phải hại cô, cô còn chưa rõ sao? Cố Thiên Tầm, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, nhưng bố tôi là ai? Bố tôi là Mộ Trung Thiên! Còn bố cô thì sao?”
Cô ta hỏi rất cay độc, thế nhưng điều này đã chẳng thể nào khiến Cố Thiên Tầm đau đớn nữa rồi.
Vì cô đã có anh, có tình yêu và sự hậu thuẫn của anh, cho dù có là chuyện đau lòng đến đâu chăng nữa cũng trở thành vô nghĩa, không việc gì phải bận tâm nữa rồi.
So với cô, tâm trạng Tần Tư Lam càng thêm kích động. “Gia thế của tôi tốt hơn cô ngàn vạn lần! Nhưng dựa vào cái gì mà cô có được tình yêu của Cảnh Nam Kiêu, cô có thể trước mặt bao nhiêu người hủy hoại hôn lễ của tôi và anh ấy, hủy hoại hạnh phúc của tôi?”
“Tình yêu vốn dĩ chẳng liên quan gì đến gia thế cả. Một người đàn ông nếu vì gia thế của cô mà chịu ở bên cô, vậy đó có là tình yêu không?”
Tần Tư Lam cứng họng.
“Nhưng tại sao cô lại có thể có được hạnh phúc còn tôi thì không? Tại sao tôi lại bị anh ta vứt bỏ như thế? Nếu không phải vì cô thì giờ này chúng tôi đã kết hôn có con rồi!”
Cố Thiên Tầm cười nhạt, quay đầu lại nhìn đằng trước bình thản nói. “Nếu như cô khó chịu vì tôi có được hạnh phúc thì... sao tôi phải nói tốt cho cô trước mặt người nhà họ Mộ chứ? Ngày trước là cô hủy hoại gia đình tôi trước, khiến tôi phải ly hôn.”
Nhắc đến quá khứ, cô bình tĩnh lạ thường. “Đây coi như là ác giả ác báo.”
“....” Tần Tư Lam càng không nói nên lời.
Cố Thiên Tầm đứng thẳng người dậy nói: “Tần tiểu thư nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Cố Thiên Tầm!” Tần Tư Lam gọi giật cô lại.
Cô quay lại nhìn thấy Tần Tư Lam cũng đứng dậy, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Bộ dạng ấm ức đó của cô ta khiến Cố Thiên Tầm khựng lại, mềm lòng hơn một chút.
“Cô nghĩ rằng tôi muốn vào nhà họ Mộ là vì tiền của Mộ gia đúng không?”
Cố Thiên Tầm không nói gì.
“Tôi thừa nhận là tôi ham vinh hoa phú quý! Tôi nghĩ bước vào nhà họ Mộ, tất cả mọi người đều khinh thường tôi! Tôi có thể giống như những cô gái xinh đẹp khác dát vàng dát bạc lên người, có thể trang sức bản thân thành cô tiểu thư người người ngưỡng mộ. Nhưng cô có từng nghĩ là tại sao tôi lại ham vinh hoa phú quý đến vậy không?”
Cố Thiên Tầm nhìn cô ta, mặt cô ta có nét cứng rắn, lúc này nước mắt cô ta khiến người khác cũng cảm thấy không nhẫn tâm.
“Cô biết lúc trước tôi ở trong cô nhi viện đã phải sống như thế nào không? Không có bố cũng chẳng có mẹ, là một đứa trẻ mồ coi bị cả thế giới bỏ lại! Cô là chị tôi, cô đối với Thiên Hàn tốt như vậy, nhưng cô đã làm được gì cho tôi? Cô chỉ biết giương mắt mà nhìn Cố Vân La bỏ mặc tôi!”
Cô ta cao giọng nói những lời sắc hơn dao.
Trong đêm đôm tịch mịch, tiếng nói đó khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Gió tạt ngang khiến lời nói của cô ta càng thêm vụn vỡ.
“Những thứ chúng tôi ăn chỉ là rau và bánh bột, mặc những bộ quần áo mà những đứa trẻ khác không thèm mặc, bỏ thừa cho chúng tôi! Các người Tết đến được quây quần cả nhà bên bếp lửa nói những chuyện trên trời dưới biển, còn chúng tôi thì sao? Chẳng qua chỉ là vô số những đứa trẻ bị vứt bỏ quây lại với nhau, cùng liếm những vết thương cho nhau mà thôi! Từ nhỏ đến lớn tôi bị người ta coi như ăn mày, bị người đời khinh rẻ, bị người khác vô cớ đánh chửi chỉ vì chúng tôi không có gia đình!”
Cô ta khóc nấc.
Nước mắt không kìm được mà lăn dài.
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Tầm nhìn thấy cô ta khóc ở khoảng cách gần như vậy. Cũng là lần đầu tiên cô bị nước mắt của cô ta làm cho đau lòng.
“Tôi ham vinh hoa phú quý nhưng tôi không cảm thấy điều đó là sai...”
“Tôi hận cô! Cố Thiên Tầm, không chỉ vì cô có được tình yêu mà tôi không có, mà còn là vì... cô có người mẹ mà tôi không có được, tôi không có em trai, tôi không có tất cả những người thân gia đình!”
“Đến ngay cả bà nội và bố tôi cô cũng sắp có được rồi. Cố Thiên Tầm, sao tôi có thể không hận cô cơ chứ?!”
Tần Tư Lam nói một mạch, mỗi từ mỗi chữ đều như đâm vào tim cô.
Hồi lâu đứng lặng ở đó, cuối cùng cô không nói gì nữa.
Trong lòng rối như tơ vò.
Cô nhìn Tần Tư Lam, cô ta cũng nhìn cô.
Một phút sau, ánh mắt Tần Tư Lam chuyển động như thể nhìn thấy gì đó, thân người gầy mảnh của cô ta giật thót một cái.
Ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn vô vàn.
Những giọt nước mắt vừa đông lại hồi nãy bỗng chốc rơi xuống càng nhiều hơn.
Cố Thiên Tầm hồ nghi quay lưng lại, nhìn theo ánh mắt cô ta, cô cũng lặng người đi.
Giữa màn tuuyetes, Cảnh Nam Kiêu xuất hiện trong bệnh viện.
Anh không chỉ có một mình.
Trên lưng cõng một người phụ nữ khác.
Trong đầu Cố Thiên Tầm chợt nghĩ đến hai từ “Phong Dĩnh”./
Cô quay đầu lại nhìn Tần Tư Lam, ánh mắt cô ta như tan ra vỡ vụn.
Cảnh Nam Kiêu cũng nhìn thấy bọn họ, thân người anh bỗng như hóa đá, nét mặt trở nên gượng gạo.
Cô gái trên lưng anh cũng cảm nhận được không khí có gì đó lạ lạ, cô vỗ vỗ lên vai anh, nói thẳng thừng. “Cảnh Nam Kiêu, thả tôi xuống.”
Cảnh Nam Kiêu cũng như bừng tỉnh, lập tức thả cô ta xuống, ánh mắt nhìn về phía Cố Thiên Tầm rồi nhìn lên Tần Tư Lam, ánh nhìn càng phức tạp hơn.
Phong Dĩnh không kịp chuẩn bị, thả xuống đất đột ngột khiến cô ta không đứng vững suýt ngã vào đống tuyết, cô ta bám vào Cảnh Nam Kiêu, mắng: “Giờ tôi đang là người tàn tật một nửa đấy nhé.”