Mục lục
Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó.

Khách sạn Hoàn Vũ đông đúc, náo nhiệt khác thường.

Đèn đóm sáng rực, lung linh chớp loáng tô điểm cho thành phố không màn đêm này trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Bên ngoài sảnh lớn của khách sạn, phóng viên của các tờ báo lớn đã tề tựu đông đủ.

Ngoài việc các tờ báo lớn tranh giành đưa tin hot nhất về buổi tiệc hoành tráng ở khách sạn Hoàn Vũ ra thì mọi người cũng vô cùng quan tâm đến cậu thiếu gia từ trên trời rơi xuống của nhà họ Mộ - lúc này đã được nhận về nhà rồi thì có phải điều đó có nghĩa là sẽ phân cho cậu ta một chức vị nào đó trong khách sạn không?

Đến nay tất thảy đều biết sức khỏe của đại thiếu gia nhà họ Mộ không tốt, nhị thiếu gia lúc này lại được nhận tổ quy tông, điều đó không khỏi khiến mọi người có sự liên tưởng hai chuyện này với nhau.

Đồng loạt có 3 chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào đại sảnh.

Hôm nay khách sạn không tiếp đón quan khách, toàn bộ nhân viên của khách sạn đều ăn mặc gọn gàng tươm tất đứng nghênh đón ngoài cửa, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Người đầu tiên bước xuống xe không ai khác, chính là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay – Mộ lão phu nhân.

Bên phải bà là người mà Mộ gia chưa từng công nhận nhưng người ngoài đều đã ít nhiều biết đến – Tần Tư Lam. Còn bên trái là người ngồi trên xe lăn mà ai cũng nhận ra, chính là Mộ nhị thiếu gia.

Đẩy xe cho cậu chính là cô chăm bệnh Tiểu Cảnh.

Ông Mộ Trung Thiên bước xuống từ chiếc xe thứ hai.

Sau đó là Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch.

Còn chưa kịp xuống xe, những ánh chớp flash từ máy ảnh đã không ngừng vang lên khiến Cố Thiên Tầm có hơi váng đầu. “Sao hôm nay lại đông người như vậy?”

“Đêm nay tất cả những người nổi tiếng của thành phố này đều đến đây cả, tất nhiên không thể thiếu báo chí rồi.”

Cố Thiên Tầm chỉnh lại cavat trên cổ Mộ Dạ Bạch rồi quay sang hỏi anh. “Anh xem em đã ổn chưa?”

“Em hồi hộp không?”

“Vâng, cũng có chút hồi hộp.” Cô nói thật lòng, thực sự cô đã chứng kiến và tham dự những sự kiện lớn không phải ít, thế nhưng hôm nay cô lại công khai cùng Mộ gia, công khai xuất hiện bên cạnh anh thật sự đó là một tâm trạng hoàn toàn khác hẳn với những dịp trước đây.

Cô chỉ còn biết hy vọng mình sẽ làm tốt nhất để không khiến anh phải mất mặt.

Mộ Dạ Bạch ôm lấy eo cô, vỗ nhẹ lên an ủi. “Thả lỏng người ra, còn có anh mà!”

Đúng vậy, còn có anh!

Chỉ một câu nói của anh cũng giống như có phép thuật, khiến cô yên tâm hơn rất nhiều. Anh nắm tay cô, bước ra khỏi xe...

Lúc này Mộ Dạ Bạch mặc áo sơ mi trắng vest màu da, bên ngoài khoác áo khoác màu ghi phong độ phi phàm.

Cố Thiên Tầm mặc váy dạ hội màu xanh nước hồ, tóc búi cao sau đầu, bộ trang sức của lão phu nhân đeo trên cổ cô làm điểm nhấn cho cả bộ trang phục.

Trang nhã, dịu dàng mà không thiếu phần sang trọng.

Đằng trước, lão phu nhân và ông Mộ đã bước vào bên trong, lúc này đám phóng viên đã vây lấy họ.

“Mộ tổng, anh và Cố tiểu thư sắp kết hôn phải không?”

Mộ Dạ Bạch cười, nhìn Cố Thiên Tầm một cái. “Tôi sẽ cố gắng hơn một chút để mọi người sớm được uống rượu mừng.”

Cố Thiên Tầm nghe mà cảm thấy ấm áp tận tâm can. Tay cô bất giác khoác chặt tay anh hơn.

“Vậy Hoắc gia đã biết tin anh và Cố tiểu thư sẽ kết hôn chưa? Hôm nay Chỉ tịch Hoắc và Hoắc tiểu thư cũng đến, anh có cảm thấy chuyện anh hủy hôn lần trước gây ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai gia đình không?”

Cánh phóng viên làm nghề báo đương nhiên sẽ không an phận chỉ khai thác những tin tốt không thôi.

“Sự xuất hiện của Chủ tịch Hoắc hôm nay lẽ nào vẫn chưa khiến các anh có được câu trả lời hay sao?” Mộ Dạ Bạch vẫn bình thẩn mỉm cười như trước khiến Cố Thiên Tầm bên cạnh cùng mấy nữ phóng viên và nhân viên khách sạn đều nhìn không chớp mắt.

“Lần trước bố anh nhận về một cậu con trai, xin hỏi anh muốn nói gì về người em mới của mình không? Anh có cảm thấy ác cảm với sự tồn tại của cậu ta không? Bên ngoài có tin đồn rằng cậu ta muốn nhân cơ hội anh không ở Hoàn Vũ mà chớp thời cơ tranh phân khách sạn với anh, đối với tin tức này, anh có cảm nghĩ gì?”

Nghe đến câu cuối, sắc mặt Cố Thiên Tầm tái đi.

Mộ Dạ Bạch khẽ nắm lấy tay cô như trấn an tâm trạng của cô lúc này. “Tôi rất hoan nghênh sự trở về của cậu ấy. Còn về tin đồn phân chia tài sản...”

Nói đến đây anh ngừng lại một chút, nhìn ra khắp xung quanh đám phóng viên. “Sau này tôi còn nghe thấy những tin đồn vớ vẩn như thế này nữa, vậy chỉ đành xin lỗi phải tống các vị ra khỏi đây rồi.”

Anh nói không nhanh không chậm, trên mặt còn có nét cười thâm hiểm nhưng uy thế bức người đó khiến tất thảy đều nín lặng, những câu hỏi muốn hỏi thêm về nội tình của tập đoàn Á Minh đều mắc lại trong họng.

“Tôi biết mọi người còn định hỏi thêm những gì nữa, mọi người yên tâm, Mộ gia chúng tôi rất hòa thuận, giữa tôi và “em trai tôi” không hề có bất cứ tranh chấp nào.” Anh cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “em trai”, ngay lập tức cảm nhận được cô gái bên cạnh siết chặt tay anh hơn. Anh nói tiếp. “Những tài sản của Mộ gia, là của tôi, cũng là của cậu ấy, hơn nữa cũng là của chung. Vì vậy không hề tồn tại vấn đề tranh giành chiếm đoạt gì ở đây. Mọi người đồn đoán quá lên rồi!”

Nói xong anh quay sang nhìn Cố Thiên Tầm với ánh mắt sâu thẳm sự khoan hòa.

Mắt cô hiện rõ sự xúc động. Giữa không khí ồn ào náo nhiệt của đám người, cô mỉm cười nhìn anh, môi mấp máy khẽ. “Cảm ơn anh.”

Anh cười đáp lại.

Cảnh tượng này đã khiến tất cả những người chứng kiến ở đó đều thấy rõ mồn một, đám phóng viên không ngừng bấm máy, chớp lấy khoảnh khắc này, sự hạnh phúc đó khiến mọi người đều ngưỡng mộ.

Còn lúc này đang đứng ở giữa đại sảnh là Hoắc Thanh Uyển cùng với cha cô ta – Hoắc Chính Lang. Ngẩng đầu nhìn thấy toàn bộ cảnh đó.

Hai người thân mật khoác tay nhau, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ cùng ánh mắt ngưỡng mộ chúc phúc từ những người xung quanh đều khiến mắt cô ta nảy lửa.

Nghĩ lại cảnh bị anh hủy hôn đầy nhục nhã, lúc này không khác gì lần thứ hai bị hạ nhục.

Mọi người nhìn Cố Thiên Tầm với ánh mắt ngưỡng mộ và chúc phúc thì khi quay sang Hoắc Thanh Uyển lại đa phần là thương hại.

Hoắc Thanh Uyển không thể ngờ được mình lại thua trong tay Cố Thiên Tầm, còn bị rơi vào cảnh thê thảm như bây giờ.

Tần Tư Lam quay sang liền nhìn thấy Hoắc Thanh Uyển đang cau mặt phẫn uất, cô ta định nói gì đó nhưng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của lão phu nhân hướng về phía này.

Nhìn theo ánh mắt của Hoắc Thanh Uyển, bà cũng thấy được cháu trai cùng với cô cháu dâu chưa cưới của bà đang thân mật nồng thắm, trong lòng bà cũng đoán được lúc này Hoắc Thanh Uyển đang nghĩ gì.

“Thanh Uyển.” Lão phu nhân gọi một tiếng, đưa tay nắm lấy tay cô ta.

Hoắc Thanh Uyển lúc này mới định thần lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cô ta lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt như bình thường, miễn cưỡng nở một nụ cười. “Bà nội, lễ phục hôm nay của bà thật đẹp.”

“Vậy sao? Đây là lễ phục mà Thiên Tầm chọn cho ta đấy. Nó cũng bảo đẹp, xem ra mắt thẩm mỹ của nha đầu đó không tệ!”

Mặt Hoắc Thanh Uyển sa sầm vào.

Thái độ của lão phu nhân đối với Cố Thiên Tầm đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí giờ bà còn bắt đầu tán dương cô ta, câu này rõ ràng là nói cho cô ta nghe chứ không phải ai khác.

“Là do bà nội khí chất hơn người, bà mặc gì cũng đẹp ạ.” Hoắc Thanh Uyển sượng sùng đáp lại lời bà.

Lão phu nhân vỗ vỗ vào tay cô ta, cười nói: “Có cháu là hay nịnh cho bà vui. Thanh Uyển nào lại đây, bà tặng cháu cái này.”

Lão phu nhân vừa nói vừa tháo chiếc vòng ngọc bà đang đeo trên tay xuống, đeo thẳng vào tay Hoắc Thanh Uyển.

Màu sắc chiếc vòng ngọc này vô cùng hoàn mỹ, Hoắc Thanh Uyển còn đang đơ ra đó thì ông Hoắc Trịnh Lang đã nhận ra ngay đây chính là chiếc vòng “Lục Dã Tiên Tung” trong buổi lễ đấu giá nổi tiếng mấy năm trước, tương truyền chiếc vòng này bị hoàng thất nước Anh bán mất, không ngờ nó lại vào tay lãi phu nhân.

“Lão phu nhân đừng làm vậy, vật quý giá như thế này Thanh Uyển không nhận được.” Ông Hoắc đẩy lại về tay lão phu nhân.

“Đồ quý thì mới xứng đeo trên tay Thanh Uyển chứ.” Lão phu nhân bỏ tay ông Hoắc ra, cười nhìn Hoắc Thanh Uyển, nói: “Nghe nói dạo trước Tư Lam ở bên chỗ cháu, thật là phiền cháu quá. Nó hiếm có người bạn tốt nào như vậy, nếu cháu không chê thì bà có ý này.”

Hoắc Thanh Uyển còn chưa kịp nói gì thì Tần Tư Lam đã chõ vào hỏi. “Ý gì hả bà?”

“Thanh Uyển cũng đã gọi ta một tiếng là bà nội, nếu không chê thì nhân ngày lành hôm nay, bà nội sẽ tuyên nhận Thanh Uyển làm cháu gái nuôi.”

Lời của lão phu nhân vừa vang lên thì bên kia Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm cũng đang tay trong tay đi tới.

Ánh mắt hai người nhìn nhau một thoáng, không nói gì mà cùng nhìn sang phía Hoắc Thanh Uyển.

Mặt Hoắc Thanh Uyển cố giữ bình tĩnh, trong lòng lại cười lạnh.

Lão phu nhân bây giờ đã bắt đầu dọn đường cho cháu dây tương lai của bà ta rồi cơ đấy.

Tặng món đồ quý giá như vậy chẳng qua chỉ là bảo cho Hoắc Thanh Uyển cô nhận rõ cái cục diện này đi.

Bao nhiêu người đang nhìn như vậy, nếu mình từ chối thì ngược lại trở thành không biết tốt xấu. Mộ lão phu nhân muốn nhận cháu gái nuôi, lại có ai là kẻ không biết tạ ân đức mà từ chối chứ?

“Vậy cháu nhận quà của bà ạ, cảm ơn bà nội.” Hoắc Thanh Uyển giơ tay nhận lấy chiếc vòng “Lục Dã Tiên Tung” xong, gọi một tiếng “bà nội” ngọt xớt.

Lúc đeo chiếc vòng vào tay mình, dường như bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch lúc này đang đứng bên ngoài đám người.

Không ngờ lúc này anh cũng đang nhìn cô ta, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng.

Hoàn toàn khác xa với lúc nhìn Cố Thiên Tầm.

...................

Đúng như Mộ Dạ Bạch nói, đêm nay thật là một bữa dạ tiệc của giới thượng lưu.

Trong phòng tiệc lớn, dường như tất cả các vị khách quý và người đẹp đều đã có mặt đông đủ.

Cố Thiên Tầm khoác tay Mộ Dạ Bạch đi mấy vòng xung quanh chào hỏi khách khứa, cô cũng thấm mệt.

Lúc này Cảnh Nam Kiêu cũng đã đến, tất cả người nhà họ Cảnh đều có mặt, ngay cả bà Trần Di và Cảnh Dao cũng đến.

Từ đằng xa, Cảnh Dao nhìn về phía Mộ Dạ Bạch, những đau khổ đều hiện hết lên mắt, quay sang Cố Thiên Tầm, ánh mắt đó biến thành căm hận ngút trời.

Cố Thiên Tầm lúc này mới nhớ đến những chuyện trước kia, cô cúi đầu nói thầm vào tai Mộ Dạ Bạch. “Em quên mất có chuyện này chưa hỏi anh, giờ em hỏi được không?”

“Ừm, hỏi đi.” Đúng lúc có nhân viên tiếp đãi đi đến, anh với tay lấy một ly sâm banh, còn chưa kịp uống đã bị Cố Thiên Tầm nhanh tay hơn cướp mất.

“Anh không được uống.”

Anh cười cười, đột nhiên có cảm giác bắt đầu bị vợ quản rồi.

“Trước đây anh làm sao có thể lấy được 10% cổ phần trong tay Cảnh Dao vậy?” Giọng Cố Thiên Tầm rất khẽ, chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.

Mộ Dạ Bạch nhìn sang Cảnh Dao ở phía xa, mặt không biến sắc. “Sao vậy? Em cho rằng anh đùa giỡn tình cảm với cô ta à?”

“Lẽ nào không phải? Anh có biết là vì anh mà cô ta rạch tay đòi tự tử không? Hại em cũng bị bà Trần Di mắng một trận.”

“Anh giống người đùa giỡn tình cảm với cô ta lắm sao?”

“Anh đừng chối, lúc đó anh gần gũi với cô ta lắm mà. Người ta nào là đem canh nào là đi thăm mẹ anh.”

Mộ Dạ Bạch cười, khẽ véo mũi cô. “Sao anh ngửi thấy có mùi ghen ở đây nhỉ?”

“Em thù dai lắm đấy, ghi nhớ hết rồi!” Cô hừ mũi một cái.

Mộ Dạ Bạch cảm thấy bộ dạng ghen tuông của cô thật đáng yêu.

“Anh tiếp cận với Cảnh Dao đúng là vì muốn có được một ít tin tức từ chỗ cô ta, nhưng em biết tại sao số cổ phiếu trong tay cô ta lại rơi vào tay anh không?” Mộ Dạ Bạch nhìn sang cô.

“Tại sao?”

“Cô ta đi Macao đánh bài, nợ người ta mấy chục triệu lại không dám nói với người nhà, đúng lúc đó cô ta cảm thấy anh có thể làm chỗ dựa cho mình...”

Anh nhún vai.

“Vậy là anh khuyên cô ta bán đi số cổ phiếu đó?”

“Không phải là “khuyên” mà đó chỉ đơn giản là lời đề nghị. Hơn nữa anh có lòng tốt giúp cô ta qua được kiếp nạn đó còn gì.”

Nếu không thì vài chục triệu tiền nợ đó có bán cả người cô ta đi cũng không trả hết nổi.

Ông Cảnh Thanh Phong mà biết được thì không biết chừng sẽ tái phát bệnh cũ mất.

“Cũng giống với chuyện anh giúp em qua được kiếp nạn phải không?” Cố Thiên Tầm nhớ lại chuyện 5% cổ phiếu của mình.

“Em biết là người anh nhắm vào không phải là em mà là ông Cảnh Thanh Phong còn gì.”

Nhắc đến ông Cảnh, ánh mắt Mộ Dạ Bạch rời về phía người ông.

Lúc này ông đang nói chuyện với vài người gần đó. Ánh mắt Mộ Dạ Bạch thâm trầm hẳn đi.

“Vậy em có thể biết được lý do tại sao không?” Cố Thiên Tầm phát giác ra tâm trạng của anh có phần thay đổi, “Ông ấy đã làm ra chuyện gì để anh nhắm vào ông ấy như vậy? Dạ Bạch, em vẫn luôn kính trọng ông ấy, ngày còn ở nhà họ Cảnh nếu không phải có ông ấy chắc em đã rất khổ sở.”

“Cho dù là có ông ấy thì không phải em cũng đã rất khổ rồi hay sao?” Mộ Dạ Bạch không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Những chuyện trước đây ở nhà họ Cảnh em đều quên hết rồi phải không?”

Cô lặng người một lúc. Cũng phải! Ai vui vẻ gì khi nghe thấy người yêu mình cứ nhắc đến cuộc hôn nhân trước của cô ấy cơ chứ?

“Được, em hiểu rồi, em không nhắc nữa. Nếu anh không muốn nhắc đến chuyện giữa anh và ông Cảnh thì em cũng không miễn cưỡng...”

“Hãy tin anh, không phải anh không muốn nhắc mà là anh không muốn hủy cái lòng tin và sự kính trọng của em mà thôi.” Mộ Dạ Bạch lại nhìn sang ông Cảnh Thanh Phong lần nữa, ánh mắt ông đúng lúc cũng nhìn sang phía bọn họ.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong đầu.

Dù chỉ đứng bên cạnh nhìn nhưng thông qua ánh mắt, Cố Thiên Tầm vẫn cảm giác được rằng nút thắt giữa hai người khó mà cởi bỏ được.

Cố Thiên Tầm biết ý tránh đi một lúc. “Dạ Bạch, em đi tìm Lam Tiêu một lúc, có chuyện muốn nói với anh ta.”

“Ừm, em đi đi.”

..........................

Lúc Cố Thiên Tầm tìm được Lam Tiêu trong đám người đông đúc đó thì Lam Tiêu đang nâng ly rượu, ngồi dựa vào tường.

Ánh mắt anh nhìn vào cậu bé bên cạnh, chất chứa đầy tâm sự.

Còn cậu bé đó đang được một cô gái trẻ dắt qua chỗ những bàn thức ăn và bánh kẹo.

“Thiên Thiên, cái bánh kem này thế nào?” Cô gái đó mặc chiếc váy hoa, đang khom lưng cúi xuống duyên dáng trò chuyện với cậu bé.

“Không thích! Cháu không thích sô cô la!” Tuy hôm nay tiểu Quai được ăn mặc chải chuốt giống một quý ông nhỏ tuổi lịch lãm nhưng cậu vẫn lắc đầu từ chối không chút nể mặt.

“Vậy còn con thỏ làm bằng hoa quả này thì sao? Rất đáng yêu phải không? Chúng ta ăn nó nhé!”

“Con thỏ đáng yêu như vậy sao cháu phải ăn nó?” Cậu bé cau đôi lông mày thanh tú lại, hỏi thẳng.

“....” Cô gái bó tay rồi, bèn giải thích. “Đây không phải con thỏ thật, ăn nó cũng không sao cả.”

“Cô thật độc ác!” Cậu bé nói, mặt đầy hiềm khích.

Cô gái kia có vẻ rất cáu, dỗ trẻ con không dỗ được, ngược lại còn bị nó khoác cho cái tội danh kia. Cô ta muốn bốc hỏa lên đầu rồi nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy Thiên Thiên cháu muốn gì?”

“Cháu muốn mẹ cháu!” Cậu bé lập tức trả lời, nhìn mặt cô gái biến sắc, cậu bèn ngẩng lên nhìn bố, cao giọng nói: “Con không muốn đi với bố, con muốn mẹ con!”

“Lam Tiêu...”

Cô gái kia đã hết cách rồi, chỉ đành cầu cứu Lam Tiêu.

“Lam Thiên, bố đã nói rồi, sau này mẹ con không thể ngày nào cũng ở bên con được. Con phải thích ứng với bố và dì, con hiểu chưa?” Giọng Lam Tiêu có phần nghiêm khắc.

Cậu bé ấm ức vô cùng, cố chấp hỏi cho bằng được. “Tại sao chứ?”

“Vì giờ con là con của bố.” Anh sao có thể giải thích được với một thằng bé về quyền nuôi con cơ chứ?

“Nhưng con cũng là con của mẹ cơ mà! Con muốn có mẹ, con không cần dì!” Cậu bé cố chấp đòi, cố chấp đến mức khiến người ta thấy đau lòng.

“Lam Thiên, bố nhắc lại một lần nữa, sau này con KHÔNG! CÓ! MẸ! Nếu con cứ cố chấp đòi mẹ thì dì sẽ là mẹ con!”

Cô gái trẻ nghe thấy câu đó, mặt vui mừng không giấu được nụ cười.

Lúc này cậu bé đã tức giận đến cực điểm, dậm chân bình bịch. “Con ghét bố! Bố không hề đáng yêu như mẹ bảo chút nào! Mẹ lừa con! Con muốn có mẹ, con không muốn bố!”

Lam Tiêu giật mình, ánh mắt thoáng qua vẻ đau khổ.

Dương Mộc Tây bình thường đã nói những gì về anh trước mặt đứa trẻ vậy?

Cố Thiên Tầm thực sự không nhịn nổi nữa, vội bước đến, ôm lấy đứa trẻ đáng thương vào lòng.

“Tiểu Quai....”

Cô gọi một tiếng, nhìn Lam Tiêu với ánh mắt không đồng tình, Lam Tiêu lúc này mới bình tĩnh hơn một chút, nét mặt dịu đi phần nào, nhìn sang đứa trẻ mà trong lòng không khỏi có chút ân hận.

“Mẹ nuôi!” Tiểu Quai vừa ngẩng đầu nhìn thấy Cố Thiên Tầm như thể nhìn thấy mẹ ruột của mình vậy, bộ dạng cứng rắn kiên quyết vừa nãy bỗng chốc như xìu đi, cậu ôm chầm lấy chân cô khóc òa lên.

Bộ dạng tủi thân như chịu phải ấm ức cùng cực này mà để Dương Mộc Tây nhìn thấy thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào, sợ là cô ấy sẽ phi đến mà liều mạng với Lam Tiêu mất.

“Ngoan nào, đừng khóc nữa, có mẹ nuôi ở đây, mẹ nuôi ở đây.”

Cố Thiên Tầm cúi người xuống, một tay ôm lấy đứa trẻ, một tay lau nước mắt cho nó, nhẹ nhàng dỗ dành nó.

Thằng bé nín khóc rồi nhưng vẫn còn sụt sịt nấc lên, nó ôm lấy Cố Thiên Tầm nói: “Mẹ nuôi ơi, mẹ nói với bố con là con không muốn đổi mẹ đâu, con yêu mẹ con, con ghét dì lắm.”

“Lam Thiên, con không được vô lễ như vậy!” Lam Tiêu nhíu mày chấn chỉnh lại.

Thằng bé thu người lại, dụi vào lòng Cố Thiên Tầm.

Thiên Tầm thở dài, không thèm liếc nhìn Lam Tiêu, chỉ xoa xoa đầu thằng bé. “Yên tâm đi, sẽ không thay mẹ con đâu, Tiểu Quai của chúng ta là tim gan của mẹ cơ mà.”

“Thật ạ?”

“Tất nhiên là thật rồi.” Cố Thiên Tầm đảm bảo.

“Vậy mẹ con đâu rồi? Mẹ con có đến đưa con về không? Mẹ có biết là con rất nhớ mẹ không?”

Đứa trẻ ngây ngô hỏi một loạt các câu hỏi khiến Lam Tiêu cúi người xuống, nét mặt anh phức tạp, trong lòng khó chịu.

“Mẹ con hôm nay ra nước ngoài rồi.” Lúc Cố Thiên Tầm nói xong, cô quay sang nhìn Lam Tiêu, quả nhiên thấy anh cau mày hơn, nhìn cô chằm chằm như muốn hỏi điều gì đó.

Nhưng Cố Thiên Tầm làm ra bộ không biết, cũng không ngó ngàng đến anh ta, chỉ cúi xuống nói chuyện với tiểu Quai. “Tuy mẹ con đi nước ngoài rồi nhưng mẹ con không hề quên tiểu Quai, nên là hôm nay bảo mẹ nuôi mang quà đến cho con này.”

“Quà gì ạ?”

“Đây.” Cố Thiên Tầm lấy từ trong túi xách ra chiếc túi nhỏ có chữ phúc mà Dương Mộc Tây dặn đi dặn lại cô ra, vừa cởi áo ngoài cho Tiểu Quai vừa giải thích. “Đây là bà ngoại con xin ở chùa đấy, nó có thể bảo vệ cho Tiểu Quai được bình an, khỏe mạnh.”

“Thật ạ? Vậy mẹ nuôi giúp con cảm ơn bà ngoại nhé.”

“Được, nhất định rồi.” Cố Thiên Tầm đeo chiếc túi phúc lên cho thằng bé rồi mặc áo khoác ngoài vào cho nó.

Tiểu Quai lại hỏi. “Bao giờ thì mẹ con về thăm con?”

Đây cũng là câu hỏi mà Lam Tiêu muốn biết nãy giờ, anh nhìn Cố Thiên Tầm chằm chằm.

Cố Thiên Tầm làm như không thấy, chỉ dỗ dành Tiểu Quai. “Chỉ cần Tiểu Quai nghe lời, mẹ con rất nhanh sẽ về thăm con thôi.”

Tiểu Quai tin ngay, còn Lam Tiêu thì khô lời.

Đây rõ ràng là câu lừa con nít! Đến cả một ngày tháng cụ thể còn không có!

Cố Thiên Tầm dỗ thằng bé xong liền chọn cho nó đĩa bánh kem hoa quả mà nó thích rồi mới giao tiểu Lam Thiên vào tay Lam Tiêu.

“Thiên Tầm!” Vừa bước đi vài bước liền bị Lam Tiêu gọi giật lại.

Cố Thiên Tầm quay người lại hỏi. “Có chuyện gì sao?”

“Ừm... cô ấy thật sự ra nước ngoài rồi sao?”

“Đương nhiên. Giờ này có lẽ vẫn còn trên trời đấy.”

“Vậy cô ấy bao giờ về nước vậy?” Lam Tiêu vội vàng hỏi.

Cố Thiên Tầm cười nhẹ. “Vị hôn thê của anh hình như hết cách với tiểu Quai thì phải. Tiểu Quai là một đứa trẻ ưa lý lẽ, vì vậy phiền hai người kiên nhẫn hơn với nó một chút, chung sống vui vẻ với nó. Nếu quá nghiêm khắc với nó sẽ chỉ khiến nó càng thêm nhớ mẹ mà thôi.”

Cô căn bản là không trả lời câu hỏi của Lam Tiêu!

Nhưng...

Không đợi Lam Tiêu kịp nói thêm gì, Cố Thiên Tầm đã cúi đầu chào rồi quay người đi thẳng không dừng lại.

Cô thật sự giận Lam Tiêu rồi!

Uổng công cô còn nghĩ rằng tình cảm của Lam Tiêu đối với Mộc Tây không hời hợt như vậy, thế mà mới có xa nhau mấy ngày anh ta đã nghĩ cách thay mẹ khác cho thằng bé.

Thay lòng cũng quá nhanh rồi!

..............

“Trông em tức giận vậy, có chuyện gì à?”

Mộ Dạ Bạch và ông Cảnh Thanh Phong vừa nói chuyện xong liền nhìn thấy cô bước đến. Anh nhìn ra sau lưng cô, ở khoảng cách không xa lắm là Lam Tiêu lúc này vẫn đang nhìn theo bóng cô.

“Em với Lam Tiêu cãi cọ gì à?”

Cố Thiên Tầm hừ một tiếng bằng giọng mũi. “Anh ta định thay mẹ cho tiểu Quai, anh nói xem em có nên tức giận không? Em mà nói cho Mộc Tây biết thì giờ cậu ấy sẽ tức đến mức nhảy khỏi máy bay mà về tính sổ với Lam Tiêu không biết chừng!”

“Vậy em hãy tha cho bọn họ hai mạng người đi! Giơ cao đánh khẽ.”

“Hai người nói chuyện sao rồi?” Cố Thiên Tầm nhìn nét mặt anh không thấy có biểu hiện gì.

Ông Cảnh và anh đã nói những gì với nhau? Thực sự là không ai nhắc đến chuyện quá khứ, trong lòng cả hai đều đã gạt sang một bên rồi, bọn họ chỉ nói về chuyện cổ phần của công ty.

Ông Cảnh Thanh Phong đưa cho anh một tấm séc, là số tiền mua lại 10% cổ phần trong tay Cố Thiên Tầm.

Mộ Dạ Bạch chẳng quá mong vợ mình thành quý bà giàu có, đương nhiên âm thầm nhận lấy hộ cô, về nhà cất két.

Anh định đợi ngày nào đó ông Cảnh về chầu trời, anh sẽ lấy ra cùng Cố Thiên Tầm tiêu xài cho đã.

Hai người đang nói chuyện thì lão phu nhân lên bục phát biểu.

Tuy lão phu nhân tuổi tác cũng đã cao rồi nhưng thần thái và tư chất anh minh uy thế của bà vẫn không hề giảm sút, chỉ vài câu ngắn gọn đã giành được những tràng pháo tay giòn giã của cả hội trường.

Vào lúc đỉnh điểm, ông Mộ Trung Thiên đã chính thức công nhận Tần Tư Lam là con cháu nhà họ Mộ.

Những tiếng chúc tụng không ngừng vang lên bốn phía, Tần Tư Lam đứng bên cạnh lão phu nhân và ông Mộ Trung Thiên, phấn khởi đón nhận sự săn đón của báo chí.

Sau đó Cố Thiên Hàn và Mộ Dạ Bạch cũng lên bục, tạo thành một bức ảnh cả gia đình hòa thuận, tươi đẹp.

“Tiếp đến Mộ tổng lên phát biểu vài lời.” Lão phu nhân tuyên bố.

Mộ Dạ Bạch cởi bỏ áo khoác ngoài, nho nhã cài lại nút áo vest, bước đến bên bục phát biểu, anh cười nụ cười đầy phong cách quý tộc, nhìn ra toàn hội trường. “Hôm nay tôi chỉ muốn nói hai câu với hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Một là bà nội, mong bà phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn. Chúc bà sinh nhật vui vẻ!”

Lão phu nhân nói: “Ừm.” Trong lòng vui mừng.

Ánh mắt anh từ từ rời khỏi bà, sau đó hướng về một người phụ nữ trong đám người bên dưới một cách chính xác và nhanh chóng tìm ra cô.

Cùng lúc....

Ánh mắt của tất cả mọi người cùng hướng theo anh.

Đó không ai khác chính là Cố Thiên Tầm.

Tim cô đập mạnh. Ánh mắt anh như một cơn lốc xoáy có ma lực mạnh mẽ, cô nhìn vào đó mà không cách nào rời ra được.

Chỉ đành đứng trong đám người đó mà đơ ra nhìn lại anh.

“Cố Thiên Tầm, làm vợ anh nhé!”

Làm vợ anh nhé...

Chân thành, ngắn gọn, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, không hề có bất cứ lời đường mật nào, thậm chí nghe câu nói đó còn chẳng giống lời cầu hôn, nhưng lúc này vang lên bên tai Cố Thiên Tầm giống như đạp mạnh vào tim cô.

Ánh mắt anh sâu sắc như vậy, cưng chiều hết mực...

Tất cả những lời nói hay đẹp đều viết rõ ràng lên trong ánh mắt, ánh mắt mà cô nhìn vào đó là có thể hiểu hết cả!

“Em không chịu sao?” Một lúc lâu không thấy câu trả lời, anh hỏi thêm, ánh mắt nhìn cô chăm chú không di dời. “Trước đây anh đã từng nói, ngoài em ra không lấy ai khác. Nếu em không chịu lấy anh thì anh thật không còn mặt mũi nào rời khỏi đây được nữa.”

Anh đùa, giọng nhẹ bẫng.

Tất cả mọi người đều bị niềm hạnh phúc của họ lan tỏa mà mê đắm vào đó, vỗ tay rào rào hưởng ứng.

“Đồng ý đi!”

“Lấy anh ấy!”

“Lấy anh ấy!”

Đám đông ồn ào hùa theo.

Chỉ có duy nhất...

Ánh mắt của Hoắc Thanh Uyển là như thấm đẫm chất độc, như vỡ vụn ra. sự lạnh lẽo từ chiếc vòng ngọc như đâm thẳng vào tim,

Ánh mắt phức tạp của Cảnh Nam Kiêu cũng đang chăm chú nhìn vào Cố Thiên Tầm, cuối cùng anh khẽ mỉm cười.

Sự hụt hẫng và mất mát tràn dâng trong lòng, nhưng anh cũng thật sự mừng cho cô.

Tần Tư Lam đứng trên bục lúc này cũng nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu không chớp mắt cũng chưa từng rời đi.

“Chị Thiên Tầm, còn ngây ra đó làm gì? Mau nhận lời anh họ em đi!” Tô Thanh là người đầu tiên gọi to lên cứ như thể người được cầu hôn là cô không bằng, náo động ầm lên.

Giữa Cố Đình Xuyên và cô bị ngăn cách bởi một người đàn ông, đó là vị hôn phu của Tô Thanh.

Nghe thấy giọng cô, Cố Đình Xuyên bất giác nhìn sang cô một cái nhưng rất nhanh anh đã quay đi chỗ khác.

Lý Vũ Sâm cũng hét to lên, nhưng là gàn Cố Thiên Tầm lại. “Đừng đồng ý vội. Cả đời người chỉ có một lần được như vậy thôi, phải để cậu ta ở trên bục lăn lóc khổ sở vào.”

Đúng là bạn đểu mà!

Cố Thiên Tầm thật không nỡ làm khó Mộ Dạ Bạch.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ, đáp lại gọn gẽ. “Em đồng ý!”

Đám đông hò hét vang dội, Mộ Dạ Bạch chỉ nghe thấy âm thanh rất mơ hồ. “Em nói gì? Anh không nghe rõ.”

Cô chụm tay bên miệng, không chút do dự nói to rõ ràng từng tiếng: “Mộ Dạ Bạch, em đồng ý! Em đồng ý lấy anh!”

Những tiếng vỗ tay vang lên.

Mộ Dạ Bạch bước xuống bục, ôm lấy cô, hôn cô say đắm trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Hai người hôn nhau nồng nhiệt, quyến luyến không nỡ buông ra.

Trong mắt những người chứng kiến, có sự cảm động, có những lời chúc phúc và ngưỡng mộ, cũng có cả đố kỵ và cả thương cảm...

Những cảm xúc phức tạp khác nhau cùng đan xen nhưng không khí vẫn không mất đi sự náo nhiệt.

“Ngày mai là ngày cuối cùng anh phải đến bệnh viện. Ra khỏi bệnh viện chúng ta sẽ đi đến Cục dân chính!” Hôn xong Mộ Dạ Bạch nói vào tai cô.

Một giây một phút cũng không muốn bỏ lỡ.

Cô gật đầu. “Vâng!”

........................

Sau màn cầu hôn là vũ hội.

Những người có đôi có cặp đều hòa nhập vào màn nhảy. Cố Đình Xuyên và Tô Thanh cùng nhau biến mất, không ai biết bọn họ đi đâu.

Hoắc Thanh Uyển đứng trên tầng 2, nhìn bao quát cả căn phòng rộng lớn từ trên xuống dưới.

Nhìn qua ly rượu đỏ chát, ánh mắt luôn nhìn về phía trung tâm bữa tiệc, luôn di chuyển theo mỗi cử động của bọn họ.

“Tôi phát hiện ra rằng từ trên nhìn xuống dưới, bọn họ dường như rất xứng đôi.”

Một giọng nói vang lên, Hoắc Thanh Uyển quay lại nhìn thấy Tần Tư Lam đang cầm ly rượu trên tay đứng bên cạnh cô ta.

Đêm nay Tần Tư Lam xuất hiện cũng thật lộng lẫy, đến váy dự tiệc của cô ta cũng là hàng được đặt may từ nhãn hiệu nổi tiếng.

Hoắc Thanh Uyển hừ giọng. “Ngược lại tôi thấy Cố Thiên Tầm và Cảnh Nam Kiêu mới xứng đôi đấy. Những kẻ khác... chẳng qua chỉ là tiểu tam.”

Lúc nói đến từ “tiểu tam”, Hoắc Thanh Uyển cố tình liếc sang Tần Tư Lam một cái. “Chỉ tiếc là có kẻ nào đó đã lên ngôi mà kẻ khác lại bị đá khỏi cuộc chơi.”

“Đúng vậy, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn kẻ nào đó muốn lọt vào mắt người ta mà làm đủ cách vẫn không được.” Đã bước được vào Mộ gia rồi, giờ Tần Tư Lam công kích Hoắc Thanh Uyển giọng điệu cũng tự tin hơn nhiều.

“Không lọt được vào mắt người khác? Bọn chúng đã khiến tôi thê thảm như thế này thì tôi cũng sẽ cho chúng phải có một cái kết thê thảm mới được!”

Hoắc Thanh Uyển ngửa cổ dốc cạn rượu trong ly vào uống một hơi hết sạch.

“Cô còn định làm gì nữa?” Tần Tư Lam không khỏi nhíu mày hỏi.

“Tôi sẽ khiến bọn chúng phải hối hận đã từng đối xử như vậy với tôi! Cứ đợi xem kịch hay đi!

.................

Sau điệu nhảy, các quý ông bắt đầu tụm lại bàn chuyện làm ăn, Cố Thiên Tầm đang định đi về phòng nghỉ tìm Thiên Hàn thì đột nhiên Tần Tư Lam đi về phía cô.

Còn chưa đợi cô lên tiếng thì Tần Tư Lam đã mau chóng nói trước. “Cẩn thận Hoắc Thanh Uyển!”

Cố Thiên Tầm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Hoắc Thanh Uyển đã từ từ tiến lại gần cô.

Sau lưng cô ta là một chiêu đãi viên đang bưng một chiếc khay, bên trong là vài ly rượu.

Cố Thiên Tầm bất giác nhìn theo bóng người Tần Tư Lam lúc này đã vội vã đi ra xa, trong lòng cô ít nhiều có sự đề phòng.

Chỉ là...

Cô thật sự không ngờ đượ rằng Tần Tư Lam lại nhắc nhở mình.

Có lẽ là vì chuyện cô ta được vào Mộ gia chăng!

“Cố Thiên Tầm, chúc mừng cô.” Hoắc Thanh Uyển cất lời.

Cố Thiên Tầm quay đầu lại, nghe tiếng “chúc mừng” của cô ta, cô khẽ nhếch miệng. “Lời chúc này của Hoắc tiểu thư, tôi thật không dám nhận.”

“Hiếm khi Cố tiểu thư biết tự lượng sức mình như vậy.”

“Đây không phải là tự lượng sức mình.” Cố Thiên Tầm khẽ vuốt tóc, cô ngẩng đầu tươi cười. “Đây là sự khiêm nhường của người chiến thắng. Thật ngại quá, Hoắc tiểu thư, cuối cùng thì Dạ Bạch vẫn cứ là chọn cưới tôi, cho dù cô có đuổi theo sang tận Mỹ cũng chẳng thu được gì. Tôi rất chi là lấy làm tiếc cho cô!”

“Cô...” Hoắc Thanh Uyển không ngờ rằng Cố Thiên Tầm lại “cứng” thế, cô ta nuốt cục tức xuống, cười nhạt. “Xem ra cái trò cáo mượn oai hùm cô học được rất tốt.”

“Hoắc tiểu thư nói “hùm” ở đây là đang nói chồng tôi sao, có thể mượn oai của anh ấy, tôi rất lấy làm hãnh diện.”

“....” Hoắc Thanh Uyển lại một lần nữa bị Cố Thiên Tầm nói cho tức cứng họng lại.

Cố Thiên Tầm càng buồn cười. “Nếu Hoắc tiểu thư không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”

“Đợi đã!” Hoắc Thanh Uyển gọi giật cô lại. “Lần này tôi đến không phải là để cãi nhau với cô.”

Cố Thiên Tầm ngoảnh đầu lại nhìn cô ta thăm dò.

Dường như cô ta cũng cảm thấy rằng mình nói chuyện có vẻ không hợp lý cho lắm nên e hèm giọng một cái, giải thích. “Cô và Mộ Dạ Bạch đã quyết định kết hôn, tôi lại nhận lão phu nhân làm bà nội, đương nhiên không thể tranh giành Mộ Dạ Bạch với cô nữa. Vì vậy...”

“Uống ly rượu với nhau, những chuyện không vui trước đây cũng sẽ tiêu tan từ đây nhé!”

Hoắc Thanh Uyển với lấy một ly rượu đưa cho cô, và lấy thêm một ly cho mình.

Trong lòng Cố Thiên Tầm cười thầm.

Hoắc Thanh Uyển thật sự coi cô là kẻ ngốc hay sao, Tần Tư Lam đã nhắc nhở cô trước đó rồi, mà kể cả không nhắc thì vết xe đổ trước đây còn rành rành ra đó, cô sao có dễ dàng mà lại mắc mưu của cô ta lần nữa chứ.

“Sao vậy? Cô không nể mặt tôi à?” Hoắc Thanh Uyển thấy cô không động đậy bèn cong môi hỏi.

“Đương nhiên không phải, tôi...”

Lời Cố Thiên Tầm còn chưa nói hết thì không ngờ đằng trước chen chúc, một cô chiêu đãi viên đi lướt qua Hoắc Thanh Uyển không cẩn thận đã vô tình va phải cô ta, ly rượu trong tay cô ta bị hất đổ.

Tất cả rượu trong ly đều văng vào chiếc váy trên người cô ta.

“Cô làm cái gì vậy hả?” Vẻ mặt Hoắc Thanh Uyển khó coi cực độ, cô ta quay lại gào lên với đối phương. “Cô đi đứng kiểu gì thế hả? Không biết phục vụ à?”

Cố Thiên Tầm nhân cơ hội này nhanh tay đổi vị trí ly rượu vừa nãy Hoắc Thanh Uyển đưa ra mời cô vào vị trí đằng trước.

“Xin lỗi Hoắc tiểu thư, tôi thật sự không cố ý! Hay là cô cởi váy ra tôi giặt khô cho cô?” Cô phục vụ trẻ măng sợ sệt không dám đắc tội Hoắc Thanh Uyển.

Nhất là còn đang có thiếu phu nhân Cố Thiên Tầm đang nhìn cô.

Đuổi việc cô thật sự chỉ cần một câu nói.

“Cô ấy cũng chỉ là bất cẩn thôi, hay là bỏ qua đi, chúng ta uống hết rượu trước đã.” Cố Thiên Tầm khẽ nói giải vây cho đối phương, đối phương lập tức cười mừng rỡ cảm kích đại ân đại đức của cô, cô cũng lịch sự mỉm cười đáp lại.

Hoắc Thanh Uyển nhớ ra chuyện chính liền thôi luôn, không đôi co gì với cô phục vụ nữa.

Cô ta xua xua tay ra hiệu cho cô nhân viên đi khỏi.

Lúc này Cố Thiên Tầm nhìn một cái ly rượu trong tay cô ta. “Rượu trong tay cô đều bị đổ hết rồi, đổi ly khác đi.”

Hoắc Thanh Uyển không nghĩ ngợi nhiều, đặt ly rượu xuống, thuận tay chọn lấy ly rượu ngay gần mình.

Cố Thiên Tầm khẽ nhếch môi cười, không chậm trễ cụng ly với Hoắc Thanh Uyển. “Hoắc tiểu thư, mong là sau ly rượu này những ân oán giữa chúng ta trước đây có thể xóa bỏ hoàn toàn.”

“Đương nhiên!” Hoắc Thanh Uyển hào sảng uống một hơi hết ngay.

Cố Thiên Tầm cũng một hơi uống cạn, mắt cô lóe lên nhìn sang Hoắc Thanh Uyển.

“Phải rồi, tôi nghe Tư Lam nói có món quà muốn tặng cho cô, không biết cô ta đã đưa cho cô chưa?” Hoắc Thanh Uyển đột nhiên nói.

“Quà sao?” Cố Thiên Tầm cau mày.

Hoắc Thanh Uyển nhìn ra xa chỗ Tần Tư Lam, Tần Tư Lam cũng đang nhìn về phía hai người với nét mặt phức tạp.

Hoắc Thanh Uyển vẫy tay với cô ta, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Nghĩ đến chuyện mình lái xe đâm bà Hạ Vân Thường bị cô ta bắt thóp được nên Tần Tư Lam chỉ đành miễn cưỡng bước lại gần.

“Tư Lam, không phải cô nói có món quà muốn tặng Cố Thiên Tầm sao?” Hoắc Thanh Uyển hỏi, giọng ngọt như mía lùi.

“Tôi... tôi để trên phòng rồi.” Tần Tư Lam nói.

“Vậy sao? Quà gì vậy? Hay là chúng ta cùng lên đó xem xem?” Cố Thiên Tầm làm bộ như không hay biết gì, cùng diễn kịch với Hoắc Thanh Uyển.

Tần Tư Lam liếc mắt với cô, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Thanh Uyển đã đáp lời. “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi thôi.”

............

Ba người cùng vào phòng của Tần Tư Lam.

Hoắc Thanh Uyển không ngừng quan sát Cố Thiên Tầm, rất muốn hỏi cô xem có thấy trong người chỗ nào không khỏe không, nhưng lại sợ cô nghi ngờ nên đành kìm lại.

Nhưng không ngờ lúc Cố Thiên Tầm rửa tay trong nhà vệ sinh xong bước ra ngoài thì Hoắc Thanh Uyển đã thần hồn bất tỉnh nằm vật trên giường.

Lúc này cô bỗng chốc hiểu ra mọi chuyện.

Cố Thiên Tầm lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bước ra khỏi phòng.

Tần Tư Lam cũng bước ra theo.

Cố Thiên Tầm hỏi: “Cô ta đang chơi trò gì vậy?”

“Tôi không biết. Cô ta bảo tôi đợi xem kịch hay.”

Cố Thiên Tầm gật đầu. “Được, vậy chúng ta cùng xem rốt cuộc cô ta muốn diễn kịch hay gì.”

Cô bước vào thang máy, Tần Tư Lam cũng vào theo.

Cửa thang máy từ từ khép lại, Cố Thiên Tầm nhìn cô ta nói. “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn tôi.” Giọng Tần Tư Lam vẫn cứng nhắc như cũ. “Tôi biết cô nói giúp tôi trước mặt Mộ Dạ Bạch, đây là tôi trả lại cho cô thôi.”

Cố Thiên Tầm mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

...................

Đến khi Cố Thiên Tầm quay lại phòng tiệc thì ở bên bể bơi đã chật cứng những người.

Mộ Dạ Bạch đang nói chuyện với người bên cạnh, vừa quay đầu lại nhìn thấy Cố Thiên Tầm và Tần Tư Lam cùng bước đến thì không khỏi ngạc nhiên.

“Xin lỗi, tôi qua kia một lát.” Anh vội vàng nói với đối phương rồi bước về phía Cố Thiên Tầm.

“Sao lại đi cùng nó vậy?” Mộ Dạ Bạch nhìn sang Tần Tư Lam với vẻ đề phòng, nét mặt có phần như cảnh cáo Tần Tư Lam.

Tần Tư Lam cắn môi không nói gì.

Cố Thiên Tầm nói: “Không liên quan gì đến cô ta, là cô ta giúp em.”

Còn chưa kịp đợi Cố Thiên Tầm nói rõ thì lúc này nhạc trong phòng tiệc tắt ngúm.

Trên màn hình to của phòng tiệc vốn đang phát video về lịch sử phát triển của tập đoàn Á Minh và khách sạn Hoàn Vũ những năm qua thì đột nhiên bị đổi băng hình...

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay lại nhìn về phía màn hình lớn.

Đột nhiên...

Tất cả đều kinh ngạc đứng im phăng phắc.

Cố Thiên Tầm khó hiểu nhìn lên.

Sắc mặt lão phu nhân khó coi vô cùng.

Mặt ông Hoắc Trịnh Lang hết đỏ gay rồi chuyển sang trắng bệnh, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh mét.

Còn đám phóng viên nhà báo ở hiện trường thì vội mở máy ảnh chụp chớp lia lịa cảnh tượng đang diễn ra trước màn hình lớn.

“A...A... nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa...”

Giọng nữ dâm đãng vang lên khắp căn phòng, những âm thanh kích thích không ngừng phát ra đến mức khiến người nghe phải đỏ mặt.

“Cô quả nhiên là dâm đãng, sướng không?” Một gã đàn ông xăm trổ đầy mình nhấc thân người lõa lồ của cô gái lên, đặt hai chân cô ta lên vai, người cô ta uốn éo co rúm lại.

Camera quay lại cảnh người đàn ông đó đang điên cuồng đâm thọc vào cô ta. Bầu ngực cô ta đều bị bóp đến đỏ ửng cả lên.

Bộ dạng hưởng thụ khoái lạc đến điên cuồng đó của cô ta toàn bộ đều bị ghi hình lại, thậm chí còn nghe được tiếng nước nhoen nhoét dưới thân cô ta.

“Sướng không, hả? Mau trả lời đi!” Gã đàn ông giơ tay đét mạnh một cái vào mông cô ta.

“Sướng... sướng chết đi được! Nữa đi...”

“Xem ra một người đàn ông không thể thỏa mãn được cô rồi.” Gã đàn ông đó cười đầy dâm tà, tiếp đó là một gã khác xuất hiện trên màn hình.

Trời ạ!

Chuyện gì thế này?

Cố Thiên Tầm bịt miệng, cảm giác cả người lạnh ngắt, dựa vào lòng Mộ Dạ Bạch.

Nếu không phải Tần Tư Lam đã nhắc nhở mình thì chắc hẳn giờ này nhân vật chính trong đoạn ghi hình này chính là bản thân cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK