Mục lục
Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi không cần biết, dù gì thì tôi cũng bị anh đưa ra đây rồi, tôi không thể bị anh bỏ lại được. Anh đi đâu tôi đi đấy!

Cố Thiên Tầm nghĩ nếu bây giờ bị Mộ Dạ Bạch bỏ lại, xuống khỏi xe lại đối mặt với Cảnh Nam Kiêu thì trong mắt anh ta, cô thua thảm hại rồi!

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi với tay lấy hộp giấy ăn đặt lên chân cô, “Lau nước mắt đi.”

Ngừng một lát, anh thu ánh nhìn lại, bồi thêm một câu: “Lau cả môi nữa.”

Cố Thiên Tầm ngoan ngoãn lau nước mắt, lại lau môi thêm vài lượt nữa, son môi đều bị trôi hết, chỉ còn lại màu môi tự nhiên thuần khiết của cô.

Lúc này Mộ Dạ Bạch mới từ từ thả phanh chân ra, ôn tồn nói: “Tôi về nhà, cô cũng đi theo?”

“Vâng!” Cô rút thêm giấy ăn, nắm chặt chúng trong tay, căn bản không nghĩ gì đã trả lời luôn. Tóm lại, đêm nay đi đâu cũng được, làm gì cũng được, miễn là không về cái nhà đó!

Chiếc Maybach lướt trên phố đêm.

“Cố Thiên Tầm!” Cảnh Nam Kiêu nghiến răng rít lên, tức đến mức mắt đỏ ngầu lên. Quay người định đi ra bãi đỗ xe lấy xe, bất chợt nhìn thấy Tần Tư Lam bước nhanh lại: “Nam Kiêu, sao anh lại ra đây?”

Cảnh Nam Kiêu đứng hình trong giây lát, vẻ tức giận ban nãy nhanh chóng bị nén xuống. Thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô ta đi với người đàn ông khác, cái cảm giác bực tức trong lòng lại trào dâng.

- Tư Lam, anh đưa em về trước nhé.

Tần Tư Lam không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thắc mắc:

- Anh làm sao vậy? Đi chơi không vui à?

Miệng nói “Không có gì” nhưng trong lòng lại nghĩ: Vợ của mình chạy theo người đàn ông khác thì thằng nào vui nổi cơ chứ? “Anh đi lấy xe, em đợi anh ở đây nhé.”

Cảnh Nam Kiêu vừa quay người bước đi, Tần Tư Lam liền thò tay ra ôm chặt anh. Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, cô nhẹ nhàng áp môi lên môi anh. Cảnh Nam Kiêu lặng người đi, cúi đầu xuống nhìn cô. Cô dịu dàng tiến sâu hơn, chiếc lưỡi mềm mại đưa ra quét qua môi anh, dụ hoặc đến mê người.

Giây lát sau, Cảnh Nam Kiêu ôm chặt lấy đầu cô, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy.

......

Chiếc xe đi tương đối chậm, vì vậy màn hôn nhau mùi mẫn đó đã lọt vào gương chiếc hậu, Cố Thiên Tầm đã chứng kiến toàn bộ.

Tất cả giống như một mũi kim, đâm cô từng nhát từng nhát một, đến mức cả người cô run lên bần bật, khuôn mặt trắng bệch cảm giác không còn giọt máu.

- Anh nhìn cho rõ? Vừa rồi mới là... quấn quýt!

Cô cắn chặt răng, cố không cho mình khóc lên thành tiếng.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái: “Bây giờ bảo tôi đỗ xe lại vẫn còn kịp đấy.”

Cô thật sự muốn dừng xe, quay lại cho hai kẻ kia một trận.

- Không! Ngoại tình không phải là trò chơi chỉ mình anh ta chơi được, cứ đợi đấy, xem ai chơi vượt được ai.

Cô cắt chặt răng nói, giọng muốn phục thù.

- Cái trò này cô đã từng thử một lần rồi, thực tế đã chứng minh, về cơ bản cô chơi không nổi.

Mộ Dạ Bạch tự động tăng tốc, màn hôn hít mùi mẫn kia nhanh chóng biến mất.

Cố Thiên Tầm bị lời nói của anh kê tủ đứng vào họng, không nói lại được. Anh ta nói đúng, nếu cô chơi được thì sau đêm đó cô đã không đến mức khóc lóc như con ngốc.

Bị anh châm chích, cô như quả bóng bị xì hơi, thu người lại dựa vào cửa sổ xe, không nói được gì nữa.

..........

Không khí trong xe im ắng hồi lâu, cho đến khi điện thoại của cô rung lên. Mãi không thấy cô động đậy gì, Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn mới phát hiện cô gái ngồi bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK