Nhất là đứng ở tầng cao nhất, bốn bề không có bất cứ che chắn gì, cơn gió như một con quái thú táp vào mặt, đau như dao cứa.
Hướng Nam đứng ở mép đỉnh lầu, ngẩn người ra, nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô.
Dương Nguyệt xông đến, nhìn thấy bộ dạng cô đang chòng chành trên cao, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.
“Hướng Nam!” Giọng cô run run bị gió thổi khiến từng từ như vỡ vụn.
Hướng Nam nghe thấy tiếng cô gọi mình, từ từ quay đầu lại. Ánh mắt lướt qua Dương Nguyệt, nhưng lại dừng lại trên người Bùi Cẩm Xuyên.
Nước mắt không cầm được mà rơi xuống lã chã.
Trong ánh mắt đó toàn là đau khổ và thương cảm. Cô đứng một mình trong gió, trông rất bi thiết và đáng thương.
Ánh mắt Bùi Cẩm Xuyên rất phức tạp, lúc này trong lòng cậu những suy nghĩ ngổn ngang hỗn độn.
Rất day dứt.
Đó là sự hối hận và có lỗi với cả hai cô gái.
Nhưng đối với Hướng Nam còn có cả sự hận thù. Tối qua lúc cô chuốc Cẩm Xuyên uống say, lẽ ra cậu nên sớm có sự đề phòng mới phải.
Nếu như không phải tối qua cô gài bẫy thì cậu và Dương Nguyệt đã không đến bước đường này.
“Hướng Nam, em xuống đây trước đã!”
Dù có căm hận thế nào thì cũng là một mạng người, lại trẻ như vậy.
Sinh mạng vẫn là đáng quý. Bùi Cẩm Xuyên không thể thờ ơ.
Nghe thấy cậu ấy gọi tên mình, nước mắt của Hướng Nam bỗng chốc rơi lã chã.
“Cẩm Xuyên...” Giọng cô run run gọi tên người đàn ông mà mình yêu nhất, cái tên này cô không còn nhớ nổi mình đã thầm gọi bao nhiêu lần trong tim.
Trong tim cô sớm đã khắc ghi hình bóng ấy.
Nhưng....
Trước đây cô lại chỉ có thể giương mắt mà nhìn anh và Dương Nguyệt thân mật bên nhau.
“Cẩm Xuyên, em yêu anh!”
Giọng nói cô gọi anh đầy thống thiết và kiên quyết như muốn phát tiết hết ra ngoài toàn bộ những tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng bấy lâu nay.
“Tuy anh không yêu em hoặc cũng có thể là ghét em... nhưng, em yêu anh – Bùi Cẩm Xuyên, tình yêu mà em dành cho anh không hề ít hơn Dương Nguyệt, thậm chí em còn yêu anh hơn cả cậu ấy gấp trăm gấp ngàn lần!”
Dưới sự nguy hiểm đe dọa mạng sống, lời tỏ tình như vậy khiến người khác nghe được đều vô cùng chấn động, cảm giác chân thực bức thiết.
Bùi Cẩm Xuyên lại cảm thấy bị mấy câu nói này đè nặng đến mức không thở được.
Cậu bất giác nhìn Dương Nguyệt một cái, Dương Nguyệt không hề nhìn cậu mà chỉ chăm chăm nhìn về phía Hướng Nam.
Như thể sợ rằng một giây sau cô sẽ nhảy xuống dưới vậy.
“Hướng Nam, cậu xuống đây trước đã, có gì từ từ nói, cậu xuống đã rồi nói chuyện.” Cô lên tiếng.
“Cậu im đi!” Hướng Nam gào lên cắt lời cô.
Dương Nguyệt lập tức im bặt.
Bùi Cẩm Xuyên cau mày.
“Dương Nguyệt, cậu đã không yêu anh ấy sao còn không chịu chia tay anh ấy?”
“Cậu đã ở bên người đàn ông khác, đã có lỗi với Cẩm Xuyên! Cẩm Xuyên yêu cậu như vậy sao cậu nỡ nhẫn tâm? Dương Nguyệt, trái tim cậu rốt cuộc là làm bằng gì vậy?”
Lời của Hướng Nam khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dương Nguyệt cũng sững người trong giây lát, ánh mắt nặng nề và đau khổ của Cẩm Xuyên cùng sự ngỡ ngàng không dám tưởng tượng đó khiến cô cắn rứt không ngẩng đầu lên được.
“Nguyệt Nguyệt, Hướng Nam đang nói lung tung phải không?” Ánh mắt Bùi Cẩm Xuyên nhìn cô chằm chằm như muốn nhìn xuyên thấu qua người cô vậy.
Dương Nguyệt mấp máy môi, nhưng không nói được gì.
“Trả lời anh đi!” Sự im lặng của cô càng khiến Bùi Cẩm Xuyên sợ hãi.
Hai tay cậu nắm chặt lấy bờ vai Dương Nguyệt rồi nhìn về Hướng Nam lần nữa. “Nguyệt Nguyệt, trả lời anh đi, nói cho anh biết, những điều này đều là nói bừa phải không! Anh tin em, Nguyệt Nguyệt, em nói gì anh cũng đều tin em!”
“Em ngây thơ thuần khiết như vậy, sao có thể có người đàn ông khác được chứ? Anh không tin!”
Dương Nguyệt cảm giác hai cánh tay như sắp sửa bị cậu bóp nát vậy.
Sự thất vọng trong ánh mắt Cẩm Xuyên khiến cô khó thở.
“Cẩm Xuyên...” Dương Nguyệt khó nhọc mở lời. “Xin lỗi, em... là em có lỗi với anh...”
Lời nói chưa dứt, nước mắt đã tuôn rơi.
Bùi Cẩm Xuyên chết sững ngay lúc đó.
Cuộc điện thoại cô vừa nghe khi nãy khiến trong lòng cậu đã dấy lên nghi ngờ nhưng giờ đây nghe cô nói vậy, cậu vẫn không thể lý giải nổi.
Hình ảnh cô gái trong sáng, thanh thuần thật thà, chân thành trong lòng cậu bỗng chốc vỡ vụn.
“Nguyệt Nguyệt, có phải anh nhìn nhầm người rồi không?” Môi Bùi Cẩm Xuyên run lên. “Anh biết... chuyện tối qua, anh rất đáng chết. Nhưng Nguyệt Nguyệt mà anh biết không phải là người như vậy...”
“Cẩm Xuyên, anh đừng nói nữa...” Cô giãy giụa, muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Bùi Cẩm Xuyên.
“Cẩm Xuyên, bỏ tay ra!” Đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên.
Dương Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy người đó bước đến, nước mắt cô bỗng ngừng lại, chỉ nghẹn ngào gọi một tiếng: “Lý Vũ Sâm...”
Giọng nói đó mang một chút nũng nịu lại như dựa dẫm, tuyệt đối không phải là giữa hai người xa lạ với nhau.
Bùi Cẩm Xuyên ý thức ra được điều gì đó, bất giác sững sờ.
Lý Vũ Sâm bước nhanh đến, giật tay Bùi Cẩm Xuyên ra. Tay cậu bỗng chợt buông ra theo quán tính.
Dương Nguyệt bất thần lùi lại một bước, bị Lý Vũ Sâm ôm chặt vào lòng.
“Vẫn ổn chứ?” Lý Vũ Sâm xoa xoa cánh tay cô ngoài lớp áo dày. “Có đau không?”
“Em không sao.”
Cảnh tượng xảy ra trước mắt là một sự đả kích lớn đối với Bùi Cẩm Xuyên.
Cậu không tin nổi, vội lùi về sau, khuôn mặt trắng nhợt ra vì chịu phải đả kích quá lớn.
“Anh... tại sao lại là anh?”
Lý Vũ Sâm che cho Dương Nguyệt sau lưng mình. “Cẩm Xuyên, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau.”
“Nói cái gì? Nói anh đã hớt tay trên của em như thế nào? Nói Dương Nguyệt đã phản bội em ra sao?!” Bùi Cẩm Xuyên hoàn toàn mất kiểm soát bản thân, giọng cậu lớn tiếng, mắt đỏ vằn lên. “Anh, anh là anh của em! Anh thiếu gì cũng không thiếu phụ nữ, anh muốn chơi bời ai không được, tại sao cứ nhất định phải là Nguyệt Nguyệt?”
Lời của Bùi Cẩm Xuyên khiến người nãy giờ chỉ quan sát là Hướng Nam cũng ngẩn người.
Tình cảnh này có lẽ đã trở nên quá phức tạp.
Hơn nữa, nhìn vẻ bề ngoài ngây thơ trong sáng của Dương Nguyệt thì chẳng ai nghĩ được rằng cô lại bắt cá hai tay cả.
Lý Vũ Sâm không muốn Dương Nguyệt phải chịu điều tiếng trước dư luận.
Cô vẫn còn nhỏ, lại vẫn đang là học sinh.
“Chuyện này không liên quan gì đến Dương Nguyệt, hơn nữa, giờ người chúng ta phải giải quyết đầu tiên đó là cô ta.”
Lý Vũ Sâm dời sự chú ý của mọi người về phía Hướng Nam.
Vừa nãy đứng dưới lầu anh đã nghe những lời bàn tán xì xào của mọi người, cũng đã nắm được phần nào tình hình hiện tại.
Lý Vũ Sâm nói xong, đột nhiên bước về phía Hướng Nam.
Dương Nguyệt sợ anh kích động đến Hướng Nam, bất giác kéo anh lại. “Tâm trạng cô ấy giờ đang không ổn...”
“Anh biết, em đứng yên đây, đừng làm gì cả.”
Lý Vũ Sâm vỗ về.
Dương Nguyệt chỉ đành ngoan ngoãn đứng đó.
Lý Vũ Sâm đi về phía Hướng Nam, so với sự căng thẳng của tất cả mọi người, anh ngược lại vô cùng điềm tĩnh.
“Anh đứng lại đó! Anh định làm gì?” Hướng Nam gằn giọng.
“Đừng căng thẳng.” Giọng Lý Vũ Sâm bình thản nói. “Tôi chẳng qua là muốn nói chuyện tử tế với cô thôi.”
“Giữa chúng ta có chuyện gì mà nói chứ?” Hướng Nam không hiểu.
“Còn nói gì nữa chứ? Tất nhiên là nói vấn đề tình cảm.” Lý Vũ Sâm từ từ bước lại gần, hai tay anh dựa vào lan can, đứng cách Hướng Nam khoảng 1 mét ngang.
“Thực ra lập trường của chúng ta giống nhau. Cô thích Cẩm Xuyên, tôi thích Nguyệt Nguyệt.” Nói đến đây ánh mắt anh nhìn về phía Dương Nguyệt, trong ánh mắt ấy đều là sự cưng nựng yêu chiều khiến người ta như muốn tan chảy.
Một lúc sau anh mới thu lại ánh nhìn, cười khổ. “Tuy rằng cô nhóc đấy trước giờ luôn cương quyết cự tuyệt tôi nhưng tôi chưa từng làm những chuyện tiêu cực như cô.”
“Cậu ấy từ chối anh?”
“Ừm.” Lý Vũ Sâm cười khổ. “Nói thật tôi muốn có người phụ nữ như thế nào mà chẳng được? Bị cô ấy từ chối hết lần này đến lần khác, đây mới thực là lần đầu tiên. Vì vậy tôi dám nói rằng những khó khăn mà tôi từng phải chịu nhiều hơn cô gấp trăm ngàn lần. Nhiều lúc chán nản tôi còn tự nói với bản thân mình, cô bé này có gì thu hút hoặc có gì tốt, tại sao mình lại cứ bị cô ấy làm cho mê mệt điên đảo như vậy? Nhưng đến cuối cùng chúng ta đều không thể không thừa nhận rằng có một người như thể sinh ra là để trừng trị bạn vậy, có muốn chống cự thế nào cũng vô ích thôi.”
Những lời đó rút ngắn khoảng cách giữa anh và Hướng Nam lại, nhưng...
Đối với Bùi Cẩm Xuyên, có thể khó chịu đến nhường nào thì khó chịu đến nhường ấy.
Đối với Dương Nguyệt thì đó lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Nhịp tim rung động cùng với sự ngọt ngào hoàn quyện là một cảm giác trước giờ cô chưa từng có.
“Ít nhất bây giờ Dương Nguyệt đồng ý ở bên anh rồi, nhưng anh ấy thì không như vậy... anh ấy mãi mãi cũng sẽ không yêu tôi đâu!” Hướng Nam nghẹn giọng, khóc nấc lên với Lý Vũ Sâm.
“Cô dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy chứ?” Lý Vũ Sâm nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô biết đàn ông thích phụ nữ như thế nào không?”