Có một lần Hướng Nam đến tìm cô mang theo một quyển tạp chí đến, chìa ra trước mặt cô.
Cô nhìn trang bìa, sững sờ giây lát liền mở ra. Tấm hình to trên trang nhất quyển tạp chí nam chính là Lý Vũ Sâm, còn về nữ chính...
Cô đã từng gặp.
Diệu Vi.
“Cậu không muốn nói gì sao?” Hướng Nam nhìn bộ dạng của cô như thể căn bản không chút để tâm vào quyển tạp chí.
“Rất đẹp đôi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Nếu không thì còn thế nào nữa?
Gia thế nhà Diệu Vi sánh với Lý Vũ Sâm không hề khiên cưỡng chút nào. Lý phu nhân hẳn sẽ rất vui.
.................
Không bao lâu sau là bắt đầu học kỳ mới. Điều này cũng có nghĩa là ngày mà Dương Nguyệt phải đi du học cũng dần đến gần.
Trước hôm đi du học một ngày, các bạn học làm tiệc tiễn cô. Vốn dĩ là đặt phòng hát nhưng kết quả Vương Triều – bạn ở kế bên ký túc xá cô không biết lấy đâu ra được một tấm thẻ giảm giá đồ uống ở bar.
Ngày mai là hết hạn, nếu tối nay mà không dùng thì thật là lãng phí lớn.
Mọi người ở trường đều làm gái ngoan quá lâu rồi, vừa nghe đến bar liền giơ tay tán thưởng.
Hướng Nam cầm lấy tờ phiếu, nhét vào tay Dương Nguyệt. “Mọi người đều cao hứng vậy, chúng ta đi bar đi.”
Cô hạ giọng nói thầm vào tai Dương Nguyệt. “Đi KTV 1 đêm cũng phải vài trăm, đây có phiếu đồ uống ở bar, cậu sẽ tiết kiệm được một khoản lớn.”
Tình hình kinh tế của Dương Nguyệt không dư dả, Hướng Nam vẫn luôn biết rõ.
Hướng Nam tất nhiên không làm mọi người mất hứng, cô cầm lấy phiếu, cảm ơn Vương Triều.
Thật lòng mà nói thì những nơi như bar rượu, cô không có chút hứng thú nào.
Vàng thau lẫn lộn, đủ mọi thành phần xã hội.
Hơn nữa những người đàn ông ở đó đều vô cùng đáng ghét.
Ngày trước cô đi bar cũng không ít, có một lần bước vào nhà vệ sinh còn suýt bị một gã đàn ông người đầy mùi rượu sàm sỡ, may mà Lý Vũ Sâm đến kịp lúc.
Cô còn nhớ cuối cùng gã đó bị Lý Vũ Sâm đánh cho như đầu heo.
Hơn nữa, cũng sau lần đó trở đi Lý Vũ Sâm chính thức cai luôn bar, càng không cho cô đi đến những nơi như vậy.
Nơi như vậy cô đương nhiên không đi nữa. Lần nào đi mà không phải anh dắt đi.
“Nguyệt Nguyệt, đang nghĩa gì vậy? Tớ đang nói chuyện với cậu đấy!” Hướng Nam kéo kéo cô, lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh.
Ý thức được mình vừa nhớ đến anh, trong lòng cảm thấy thật chua xót.
“Cậu nói gì vậy?” Dương Nguyệt hỏi.
Hướng Nam giơ một chiếc váy ra trước mặt cô ướm thử. “Thế nào hả? Tớ mặc cái này đi bar có đẹp không?”
Là một chiếc váy lấp lánh.
Ngày trước lúc biểu diễn hết môn, Hướng Nam đã mặc nó, sau đó không còn dịp nào nữa.
Dương Nguyệt nhìn ra ngoài trời một cái. “Bên ngoài sắp có tuyết rồi còn mặc váy, cậu không lạnh sao?”
“Nguyệt Nguyệt, cậu đừng cổ lỗ vậy được không, giờ còn ai đi bar mà mặc áo khoác to sụ chứ! Những người trong đó không cười chết mới lạ.” Cô gái phòng bên cũng cầm một chiếc váy đến.
Đúng là vậy.
Trong bar nóng vậy, muốn mặc áo khoác cũng không được.
“Cậu cũng đừng ngây ra đó nữa, mau thay vào mấy bộ váy mà ngày trước cậu biểu diễn mặc lên đi. Lát nữa mà cậu còn mặc như thế này thì đừng bảo là quen bọn tớ đấy nhé.”
“Thật vô lương tâm, giờ các cậu còn dọa bỏ rơi tớ!” Dương Nguyệt tuy có oán thán nhưng vẫn thay đồ cùng mọi người.
Cô không muốn cuối cùng đi mà còn bị mọi người chê bai!
......................
Đến giờ bắt đầu cuộc sống về đêm, một đám các cô gái xúng xính bước vào bar.
Cởi áo khoác ngoài ra gửi ở quầy, đặt bàn xong, đồ uống được mang lên, một lúc sau ai nấy đều cao hứng.
Ban đầu mọi người vây thành vòng tròn, dưới ánh đèn lồng lộn, cả đám người chúc rượu Dương Nguyệt.
Vương Triều bảo chúng ta có rượu mà không uống hết là lãng phí, lập tức đòi chúc Dương Nguyệt.
Hướng Nam nói: “Cậu đừng điên nữa, Dương Nguyệt mà uống rượu sẽ bị dị ứng.”
Dương Nguyệt nhớ lại đêm hôm ở trên du thuyền cô bị dị ứng lần đầu tiên cùng với Lý Vũ Sâm và lần cuối anh thô bạo với cô khiến cô rơm rớm nước mắt.
Cô cầm cốc rượu đứng dậy. “Không sao, uống một lần cũng được mà, sau này không uống nữa là xong. Đừng làm mọi người mất hứng.”
“Cậu có uống được không đấy?” Một bạn hỏi.
“Cũng không phải tớ chưa từng uống.”
Nghe Dương Nguyệt nói vậy, mọi người cũng nâng cốc lên chạm.
Hướng Nam nhìn ra được Dương Nguyệt rõ ràng có ý muốn chuốc say chính mình. Cô căn bản không thèm quan tâm mình dị ứng hay không nữa, thấy rượu là uống.
Thời gian này cô đúng là quá ức chế, hơn nữa ức chế mà đến một nơi để trút xả cũng không có.
Giờ thì tốt rồi, trong cái nơi nhập nhòe ồn ào này, cô có thể tìm được một lý do chính đáng để bộc phát hết tất cả những đau khổ dồn nén trong lòng.
Cô uống nhanh dồn dập, dần dần, tất cả mọi người đều nhìn ra có gì đó không ổn.
Dương Nguyệt đây là đang mượn rượu giải sầu.
Lúc đầu khi Hướng Nam đòi nhảy lầu, sự bày tỏ của Lý Vũ Sâm khiến mọi người không ngớt ngưỡng mộ Dương Nguyệt.
Nhưng sau đó đến kỳ nghỉ đông, mọi người đều xem tạp chí. Sự ngưỡng mộ dành cho Dương Nguyệt đã tan biến.
Những người có tiền đó tìm sinh viên trẻ chẳng qua chỉ là chơi bời mà thôi.
Trước nay luôn được phụ nữ theo đuổi nâng niu, còn có ai có nhiều kiên nhẫn đến vậy mà đi dỗ dành một cô bé trẻ người non dạ, chưa hiểu sự đời chứ?
Mọi người nhìn thấy Dương Nguyệt uống đến mức đau lòng như vậy cũng không biết nên nói gì để an ủi.
“Đi thôi đi thôi, đừng uống nữa, chúng ta ra nhảy đi!”
Mọi người kéo Dương Nguyệt lên, tước lấy ly rượu trong tay cô.
Dương Nguyệt lúc này cũng uống hơi nhiều rồi, bắt đầu náo loạn. “Đi!Đi nhảy thôi, nhảy xong lại uống!”
Tay kéo tay, cả đám bắt đầu lắc lư chen vào trong.
Lúc bước qua một hàng người, mắt Dương Nguyệt bỗng chạm phải một bóng người cao lớn khiến cô sững lại.
Hướng Nam cũng nhìn theo hướng mắt cô, lúc này mới phát hiện ra Lý Vũ Sâm.
Hơn nữa...
Tay anh cũng đang dắt một cô gái khác.
Có lẽ do men rượu, một thời gian dài chưa từng khóc, cuối cùng nước mắt Dương Nguyệt cũng giàn giụa trong giây phút đó.
Chỉ là may mà dưới ánh đèn mờ ảo, không ai nhìn rõ.
Lý Vũ Sâm đang cúi đầu nói chuyện với đám đàn ông bên cạnh, Diệu Vi đứng bên cạnh anh. Sự kiêu ngạo lần trước của cô đã không thấy nữa, lúc này đứng bên anh, cô e ấp đi rất nhiều.
Còn anh?
Lâu rồi không gặp, anh vẫn là một Lý Vũ Sâm phong độ mê người.
Góc nghiêng, dưới ánh đèn mờ ảo, ở anh toát lên một mị lực khiến người khác như bị hớp hồn.
Trong này có bao nhiêu ánh nhìn của các cô gái dán chặt vào người anh không dứt ra được, lại có biết bao cô gái đã âm thầm nghĩ cách làm thế nào để tách được người phụ nữ bên cạnh anh mà tiếp cận anh.
Dương Nguyệt đột nhiên ý thức được, thế giới của cô và Lý Vũ Sâm hóa ra lại khác biệt lớn đến thế.
Trong thế giới của cô, không có anh, tất cả trở thành một màn trống rỗng.
Cuộc sống của cô như bỗng nhiên mất đi một điểm tựa. Mỗi lần nhớ đến anh là những cảm xúc bi thương đó lại không kìm được mà dâng trào.
Nhưng...
Thế giới của anh lại không như vậy.
Không có cô, anh vẫn rực rỡ sắc màu.
Phụ nữ, lại càng không bao giờ thiếu.
Có lẽ...
Rất nhanh anh sẽ tìm thấy một thân thể gái trinh khác làm anh say đắm.
“Nguyệt Nguyệt, đừng nhìn nữa!” Hướng Nam kéo cô.
Bên kia, đám người Vương Triều còn giơ tay vẫy vẫy cô. “Dương Nguyệt, Hướng Nam, hai cậu nhanh lên!”
Dương Nguyệt hít vào sụt sịt, trước khi ánh mắt của Lý Vũ Sâm kịp nhìn sang cô, cô liền nhanh chóng xách váy chạy vào trong dòng người.
Giọng cô giòn tan như đang cười. “Đến đây!”
......................
Khi trong lòng đã in sâu một ai đó thì trên đường phố bất cứ một bóng dáng quen thuộc nào cũng đều có thể biến thành cô; nghe thấy bất cứ cái tên nào từa tựa cô đều không kìm được mà sáng mắt lên.
Đêm nay...
Lý Vũ Sâm cảm thấy mình dường như đã nghe thấy ảo giác.
Dưới không khí ồn ào náo nhiệt này, anh lại nghe thấy có người gọi hai từ “Dương Nguyệt”.
Giống như lúc trước, anh gần như mẫn cảm theo bản năng mà ngẩng đầu.
Trong dòng người chỉ một ánh mắt là có thể nhận ra một bóng dáng.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thêm lần nữa thì bóng dáng đó đã hòa vào trong dòng người tấp nập.
Anh nhớ ngày trước trong bar, cô đều lười biếng dựa vào sofa uống nước hoa quả hoặc là chống cằm ngủ đợi anh ôm cô lên xe.
Hôm nay...
Cô lại thay đổi rồi.