Anh gật đầu theo phép lịch sự, lúc này mọi người mới dám thở mạnh. Trước lúc rời đi, anh còn bình thản nói thêm một câu: “Cô Cố bây giờ đã là giám đốc dự án, cô cũng đi cùng đi, có một số điểm cần trao đổi thêm trong việc hợp tác nữa.”
Bây giờ trao đổi luôn?
Dự án còn chưa được ký kết, trao đổi việc hợp tác gì chứ?
Thế nhưng Cố Thiên Tầm nào dám phản đối? Chỉ đành theo sau lưng bọn họ đi trước những con mắt đang mở to của mọi người.
......
Bọn họ vừa đi khỏi, cả phòng làm việc lập tức chia thành hai phe, một bên bắt đầu bàn tán những lời không hay về Cố Thiên Tầm, một bên vây lấy Dương Mộc Tây tám chuyện.
“Mộc Tây, Thiên Tầm tốt số thật đấy! Người đàn ông như vậy, cho dù có là phụ nữ có chồng thì cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn đó được!”
“Mộc Tây, cô thân với Thiên Tầm như vậy, cô mau nói cho bọn tôi biết đi. Rốt cuộc giữa hai người họ có quan hệ như thế nào vậy? Sao lại quen nhau vậy? Mộ tổng rõ ràng là đang bảo vệ cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy cũng khác hẳn người thường!”
“Sau này có Mộ tổng chống lưng, ai còn dám thái độ gì với Thiên Tầm nữa chứ. Ôi, người đẹp đúng là khác hẳn, thật là khiến người ta ngưỡng mộ chết mất...”
“Được rồi, các cô mỗi người nói một câu làm tôi ong cả thủ rồi.” Dương Mộc Tây xua xua, “Các cô mau về làm việc đi, đừng hỏi nữa. Tôi chẳng biết gì cả, không biết gì hết!”
.......
Cố Thiên Tầm và hai người họ đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy vài chiếc xe dỗ ngoài lề đường. Cô vừa nhìn đã nhận ra xe của anh.
“Thiên Tầm, Mộ tổng không thông thuộc đường ở đây, cô ngồi cùng xe với anh ấy đi.” Vượng tổng quay đầu lại dặn dò một tiếng. Ở cái nơi này làm gì có ai là người ngốc đâu. Phàm là người có mắt thì ai cũng đều nhìn ra. Chỉ cần có được dự án lớn này thì ai còn rảnh mà đi quan tâm đến việc Cố Thiên Tầm là người đã có chồng chứ?
Cố Thiên Tầm đành câm nín.
Anh ta không thông thuộc đường? Lần trước đưa cô đến anh ta còn rất rành nữa là đằng khác.
Trợ lý của Mộ Dạ Bạch - Trần Anh Hào cũng biết ý lên xe của Vượng tổng.
“Lên xe đi.” Bên này, Mộ Dạ Bạch dã mở cửa xe, Cố Thiên Tầm “ừ” một tiếng, bước đến ghế lái phụ. Nghĩ đến nụ hôn ở nhà hàng hôm trước, và cả câu “vụng trộm” anh nói, cô liền cảm thấy có chút ngại ngùng, đột nhiên tim đập nhanh, suốt đoạn đường đi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tay cô sao rồi?” Mộ Dạ Bạch vừa lái xe vừa hỏi, thoáng đưa mắt nhìn xuống tay cô. Tay cô đã đỏ phồng rộp lên.
“Không có gì.” Cố Thiên Tầm chạm khẽ lên tay, đau đến mức cắn chặt môi, sau đó cô thu tay về.
“Đã thành ra như vậy rồi còn nói không sao?” Mộ Dạ Bạch cau mày, tay phải rời khỏi vô lăng, nắm lấy tay cô, cô giật mình, cắn chặt môi lập tức rụt tay lại.
Mộ Dạ Bạch cau mặt lại, đưa tay ra, ra lệnh: “Đưa tay ra đây.”
“.....” Không cần đâu. Trong đầu cô chỉ toàn hai từ “vụng trộm” quay vòng.
“Nhanh lên!” Anh làm như không nghe thấy cô từ chối. Thấy anh kiên quyết như vậy, Cố Thiên Tầm biết mình tránh không được rồi, chỉ đành chậm chạp đưa tay ra, ngón tay chưa kịp chạm vào anh thì đã bị anh nhanh hơn một bước tóm lấy.