“Em đâu có không vui.”
Lý Vũ Sâm nhìn sang cô nhân viên bên cạnh, hỏi bâng quơ. “Là do cô phải không?”
Cô nhân viên không ngừng lắc đầu. “Không phải đâu, tiên sinh, tôi nào dám.”
“Anh đừng trách người khác nữa, thật sự không liên quan gì đến bọn họ. Nếu thật sự có gì đó không vui thì chính là dãy số trên này khiến em không vui.” Cô cởi bỏ chiếc áo khoác ra, chỉ vào dãy số trên mác áo.
Lý Vũ Sâm lập tức hiểu ra vấn đề, ôm lấy vai cô, cười xòa.
Anh cúi đầu, khẽ hỏi. “Xót tiền hộ anh phải không?”
“...coi như vậy đi.”
“Không sao, em mặc vào đi.” Lý Vũ Sâm rút thẻ từ trong ví ra, đưa cho nhân viên. “Cho tôi thanh toán.”
Cô nhân viên cửa hàng lập tức cười tươi rói. “Cảm ơn Lý tiên sinh, cảm ơn tiểu thư.”
Cô ta quay người đi quẹt thẻ.
Lý Vũ Sâm cầm lấy chiếc áo khoác Dương Nguyệt vừa cởi ra, mặc lại lên người cho cô.
“Mặc vào đi, không được để bị cảm lạnh.”
Anh dặn dò như một người lớn với trẻ con, khiến trong lòng Dương Nguyệt dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Những băn khoăn vừa nãy bỗng tan đi phần nào. Anh nắm gọn tay cô trong bàn tay mình, cuối cùng cô không kiềm được, hỏi: “Bình thường... em đi ra ngoài với anh, anh có cảm thấy mất mặt không?”
“Cái gì?” Lý Vũ Sâm vốn đang ngắm nhìn những bộ trang phục khác, xem xem có bộ nào hợp với cô hơn không, nghe cô hỏi vậy bỗng nhiên quay mặt lại, không hiểu cô đang nói gì.
“Cái gì là cái gì? Chính là câu vừa nãy em hỏi đó.”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Lý Vũ Sâm rất không lý giải nổi.
“Diệu Vi và Lạc Li, bất luận là thân thế hay ngoại hình, bọn họ đều thích hợp với anh hơn em.”
Dương Nguyệt không phải tự ti, nhưng những điều cô nói là thật.
Cô vẫn còn ít tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, tất nhiên trên người cô cũng không có đủ sự chín chắn quyến rũ của phụ nữ như hai người họ.
Còn về thân thế...
Để cô học nhạc đã tốn một khoản kinh phí khá lớn rồi, đến giờ lại vì bệnh tình của em trai cô, gia đình cô đã phải chạy vạy khắp nơi rồi.
Sao có thể so sánh được với Lý Vũ Sâm?
“Ai nói với em là hai người họ thích hợp với anh hơn?” Lời cô nói khiến Lý Vũ Sâm rất không hài lòng. “Giờ em định thế nào? Tối qua em hành hạ anh, hôm nay vừa sáng ngày ra đã định qua cầu rút ván, định đẩy anh về phía người phụ nữ khác sao?”
Lời anh nói ra thật mặt dày.
Bên cạnh, những cô nhân viên khác ở cửa hàng đều đã nghe thấy hết cả, đang cúi đầu nhịn cười.
Dương Nguyệt vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, vội đưa tay lên bịt miệng anh. “Anh nói bậy gì thế.”
Lý Vũ Sâm ôm chặt lấy eo cô, nâng mái tóc còn bên trong áo của cô, để ra ngoài, sau đó nhìn vào mắt cô đầy nghiêm nghị. “Sau này không được nói lung tung như vậy trước mặt anh nữa.”
“Em có biết người đàn ông như thế nào có thể diện nhất không?” Lý Vũ Sâm hỏi cô.
Cô lắc đầu. “Như thế nào?”
Trước đây cô chưa từng tìm hiểu về những chuyện giữa nam nữ.
“Chính là giống như Mộ Dạ Bạch vậy.” Lý Vũ Sâm nghiêm túc nói. “Sự nghiệp lừng lẫy và gia đình viên mãn đều có được, đấy mới là niềm tự hào của đàn ông, khiến một người đàn ông có thể diện nhất.”
Nói đến đây, anh ngừng một lát, nhìn cô đầy dịu dàng. “Nếu em thật sự muốn giữ thể diện cho anh thì mau lớn nhanh đi, mau chóng tốt nghiệp... sau đó, anh cưới em, em sinh cho anh một đứa con.”
Kết hôn?
Sinh con?
Dương Nguyệt đần mặt ra một lúc.
Sao bọn họ lại nói đến chuyện này vậy? Giờ hình như vẫn còn quá sớm.
Cô mới mười mấy tuổi chứ.
“Giờ em vẫn còn đang đi học, chuyện học hành quan trọng nhất.” Tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vui mừng.
Anh ấy đã nghĩ xa như vậy rồi sao?
Cuộc sống sau này, có anh, có con trẻ... thật sự rất khó tưởng tượng. Nhưng khung cảnh đó có lẽ rất tuyệt.
“Anh biết rồi, cho phép em học hành lên hàng đầu.” Lý Vũ Sâm cười, nhéo nhéo chiếc má ửng hồng của cô.
Cảnh tượng này vô cùng ấm áp.
Ánh lên trong mắt người khác là một khung cảnh vô cùng đẹp.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đều không khỏi ngưỡng mộ. “Lý tiên sinh thật tốt với bạn gái.”
Dương Nguyệt mỉm cười, cảm thấy bản tay bị anh nắm lấy rất ấm áp, thoải mái.
..............
Ăn sáng cùng Lý Vũ Sâm xong, anh lái xe đưa cô về trường.
“Tối nay em có phải đi làm không?” Lý Vũ Sâm hỏi cô.
“Ừm, có.” Dương Nguyệt cởi dây an toàn.
Lý Vũ Sâm không muốn cô vất vả, anh thực sự mong cô bỏ công việc đó nhưng cô có lòng tự tôn và tự hào của bản thân.
Anh không nói gì, chỉ xoa xoa đầu cô. “Tối anh đến đón em, đợi anh ở trường.”
“...vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu thấy mệt thì đừng cố quá.” Ngừng một lát, anh nói tiếp. “Em còn có anh, biết chưa hả?”
Câu nói này thật khiến cho người nghe cảm thấy ấm lòng.
Cô gật đầu. “Em biết rồi.”
“Ừm.” Lý Vũ Sâm nghĩ ra điều gì đó, gọi giật cô lại.
“Về phía Cẩm Xuyên, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi ngay cho anh, không được gánh mọi chuyện một mình. Bé con, đây là chuyện của cả hai chúng ta, tốt nhất là cùng nhau đối mặt, em hiểu không?”
“Em biết rồi.”
Nghe anh nói như vậy, cô cũng an tâm hơn nhiều. Chỉ là không biết sau này anh và Cẩm Xuyên sẽ làm sao đối mặt được với nhau?
................
Sau khi chào tạm biệt anh, Dương Nguyệt đi về ký túc xá.
Không biết làm thế nào để giải thích với Hướng Nam chuyện mình cả đêm không về, nên nói sự thật hay là... E rằng đến cả Hướng Nam cũng sẽ khinh bỉ mình.
Cô cầm chìa khóa, mở cửa ra.
Tưởng là Hướng Nam sẽ ở trong phòng, nhưng không có ai cả.
Giờ mới 8h30 thôi. Hôm nay không phải đi học, sao Hướng Nam lại đi đâu mà không ở trong phòng chứ.
Đến cả chăn ga cũng xếp gọn gàng, thẳng thớm.
Dương Nguyệt khổ não về chuyện của Cẩm Xuyên, muốn nói với Hướng Nam để cô cho mình lời khuyên. Thế nên cô lấy máy ra gọi cho Hướng Nam định hỏi xem cô ấy đang ở đâu.
Kết quả...
Điện thoại của cô ấy cũng không liên lạc được.
Ở trong trạng thái tắt máy.
Dương Nguyệt lại gọi cho Bùi Cẩm Xuyên lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Cô lo lắng, trong lòng cứ băn khoăn dồn nén đến run rẩy, vội vàng muốn tìm một cái cớ nào đó để giải quyết mau chóng chuyện này, kết thúc tất cả cũng là lúc mọi người thân thuộc trên thế gian này dường như đều biến mất.
Đối với cô mà nói thì đây nhất định là một sự giày vò.
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại gọi điện đến ký túc xá của Bùi Cẩm Xuyên.
Điện thoại reo lên vài hồi, có một cậu bạn nhấc máy. Nghe thấy điện thoại của Dương Nguyệt tìm Bùi Cẩm Xuyên, cậu ta kinh ngạc.
“Cẩm Xuyên không ở chỗ cô sao?” Đối phương hỏi ngược lại cô.
Dương Nguyệt nói. “Không, anh ấy không ở ký túc sao?”
“À... ừm... cậu ấy giờ không ở ký túc. Hay là đợi cậu ấy về rồi tôi bảo cậu ấy gọi lại cho cô nhé?” Cậu bạn lúng túng nói.
Trong lòng Dương Nguyệt cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nghĩ một lúc, cô hỏi lại. “Có phải cả đêm qua anh ấy không về ký túc không?”
“...phải.” Đối phương nghĩ một lúc rồi cũng nói thật.
Dường như sợ Dương Nguyệt sẽ nghĩ ngợi nên cậu ta bèn nói thêm một câu. “Có lẽ cậu ấy về nhà rồi. Gần đây thường hay thấy cậu ấy nói muốn về nhà một chuyến. Nói là muốn bàn bạc gì đó. Ồ, có phải là bàn bạc về chuyện đưa cô về gặp gia đình không?”
“...vậy sao?”
Nghe đối phương nói vậy, Dương Nguyệt cảm thấy hổ thẹn.
Cẩm Xuyên vẫn nghĩ muốn đưa cô về giới thiệu với người nhà, còn cô lại...
Khiến cậu ấy cảm thấy khó xử!
Mắt cô bỗng đỏ hoe, cầm điện thoại trong tay mà không biết phải nói gì.
Cuối cùng cô nói vài câu với cậu bạn kia rồi mới dập máy.
Bất lực gục xuống bàn, nhìn chăm chăm chiếc đàn vĩ cầm bằng thủy tinh nhỏ xíu bày trên bàn, nhìn đến ngẩn người ra.
Trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.
Đó là vật kỷ niệm mà năm ngoái Cẩm Xuyên mang từ Ý về cho cô. Lúc đó bọn họ vẫn còn là một cặp đôi ngọt ngào hạnh phúc trong mắt mọi người.
Thế nhưng, giờ đây...
Cửa ký túc bỗng đột ngột có tiếng động. Cô vội lau đi đôi mắt ướt đẫm của mình, quay sang nhìn.
Thấy Hướng Nam đi vào.
Hướng Nam nhìn Dương Nguyệt sững sờ một lúc rồi liếm liếm môi. “Sao cậu dậy sớm vậy? Tớ còn nghĩ cậu sẽ ngủ muộn thêm chút nữa.”
Lời cô ấy vừa nói ra, ngược lại khiến Dương Nguyệt ngỡ ngàng.
Cô ấy không hề hay biết tối qua mình không về phòng? Nói cách khác là...
“Nam Nam, tối qua cậu ngủ ở đâu?”
Dương Nguyệt hỏi thẳng.