Vừa nhìn vào một cái, Cố Thiên Tầm lập tức quay mặt đi chỗ khác. Cảm giác đến cả không khí trong phòng cũng trở nên khác lạ, vừa ngại ngùng, vừa đầy dụ hoặc.
Thế nhưng Mộ Dạ Bạch làm như không hề có chuyện gì, ung dung điềm tĩnh bước qua cô, đi về phía phòng thay đồ.
Cô lập tức chạy theo, ho khan một tiếng rồi nói một cách dè dặt: “Ừm... túi xách và điện thoại của tôi không thấy đâu cả, anh không cầm lên đây cho tôi à?”
“Ừ, vẫn ở trong xe tôi.” Mộ Dạ Bạch khoác chiếc áo vest lên tư thế đầy phong độ, cầm chìa khóa xe lên.
....
Tất nhiên là Cố Thiên Tầm cho có muốn đi ngay tức khắc thì cũng đành phải đi cùng với anh xuống hầm để xe.
Quả nhiên điện thoại và túi xách đều ở ghế phụ.
“Hả? Hết pin rồi!” Cố Thiên Tầm cầm điện thoại lên ấn ấn vài cái, có chút ảo não. Dương Mộc Tây nói sáng nay sẽ trả lời cho cô biết về chuyện đi làm lại của cô, cũng không biết là sẽ ra sao.
Mộ Dạ Bạch ngồi vào ghế lái, nhìn cô một cái, “Tối qua có người tên Mộc Tây gọi điện cho cô, nhìn cô ngủ say nên tôi không đánh thức.”
“Ừm.... cảm ơn anh.” Cô có buồn rầu, suy nghĩ một lúc cô nhìn sang Mộ Dạ Bạch: “có thể mượn điện thoại anh một lát được không?”
Cô đứng bên ngoài xe, nhìn anh ánh mắt khẩn thiết.
Mộ Dạ Bạch chỉ nói “Lên xe đi”.
Cố Thiên Tầm chỉ muốn nhanh chóng gọi điện thoại nên ngoan ngoãn lên xe, lúc này anh mới rút điện thoại ra, ấn mật khẩu rồi đưa cho cô.
Trong điện thoại của anh có vô số các văn kiện dữ liệu và những thông tin kinh doanh quan trọng, trước giờ chưa bao giờ cho người khác động vào. Cô là người đầu tiên.
“Cảm ơn anh.” Cố Thiên Tầm đương nhiên không biết rằng mình là người vừa phá lệ, cầm lấy không khách sáo gì. Cô thành thục ấn số điện thoại của Dương Mộc Tây. Nghe thấy giọng cô, Dương Mộc Tây càu nhàu: “Cố Thiên Tầm, cậu chơi trò mất tích à! Chơi tiếp đi! Tốt nhất là đừng có xuất hiện nữa! Cậu có biết hôm qua mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại không hả? Cậu không cần công việc nữa phải không?”
Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy tai mình như sắp ù đi, cô để điện thoại ra xa một chút, đợi Dương Mộc Tây mắng cho đã rồi mới áp điện thoại vào tai lại, “Cậu đừng giận nữa, chuyện tối qua là ngoài ý muốn.”
Cô nhìn trộm sang phía Mộ Dạ Bạch, thấy mặt anh vẫn điềm nhiên không cảm xúc gì, mới nói tiếp: “Được rồi, được rồi. Đừng giận mình nữa, không phải là mình đang gọi lại cho cậu rồi hay sao? Hôm qua sếp nói thế nào vậy, sếp có đồng ý cho mình trở lại “Lan Điền” không?”
“Sếp bảo cậu phải đến Lan Điền trước 9 giờ, cậu mà đến muộn thì thần tiên cũng không cứu được nữa!”
“Vậy chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa thôi!”
“Biết rồi mà cậu còn lề mề nữa hả? Mau chân lên! Đến rồi mình sẽ từ từ tra hỏi cậu!” giọng Dương Mộc Tây như hận không thể lập tức xách cổ cô đến ngay lập tức. Không muốn cô ấy tiếp tục la ó nữa, Cố Thiên Tầm liền cúp máy.
Hít vào một hơi, không muốn tiếp tục lề mề nữa, cô lập tức đưa điện thoại lại cho Mộ Dạ Bạch, “Cảm ơn anh, tôi đi trước đây, sợ rằng không kịp mất.”
Cô với lấy túi xách, đang định bước xuống xe thì Mộ Dạ Bạch kéo tay cô lại. Tay anh nóng ran như lửa, khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài, ngón tay cũng cứng đờ ra.
“Ngồi yên, thắt dây an toàn vào.” Mộ Dạ Bạch ra lệnh.