“Vậy thì tốt quá rồi.” Hà Tâm Nhu tiếp lời, cười toe toét: “Mọi người chúng tôi chúc cô may mắn. Đây là cửa ải đầu tiên đê cô bước chân vào một gia đình quyền quý khác, mong là cô sẽ thành công, có thể một tay nắm gọn lão phu nhân.”
Tuy Hà Tâm Nhu miệng thì nói vậy nhưng giọng điệu rõ ràng là đang thấy người gặp nạn thì mừng thầm trong lòng.
Cố Thiên Tầm đã không còn tâm trí đâu mà tranh giành lời qua tiếng lại với cô ta nữa, chỉ lặng lẽ quay người đi về bàn làm việc của mình. Dương Mộc Tây bước lại gần, hỏi: “6 ngày liệu có miễn cưỡng quá không?”
“Hiện giờ đã không còn cách nào khác rồi.” Cố Thiên Tầm buộc gọn mớ tóc đang xõa trên vai lên, lập tức bắt tay vào làm. Dương Mộc Tây nhìn một lượt khắp phòng làm việc. “Giờ chẳng trông chờ được gì vào bọn họ nữa rồi, bắt đầu từ đêm nay tớ sẽ làm tăng ca cùng cậu.”
Cố Thiên Tầm đưa tay ra nắn nắn khuôn mặt Dương Mộc Tây, cười trong đau khổ: “Mình biết mà, cậu vẫn là yêu mình nhất!”
Dương Mộc Tây cười méo mó, bỏ tay cô ra: “Cậu đừng làm mình rối thêm, lại nhòe hết lớp trang điểm của mình đi bây giờ. Mau làm việc, mau tranh thủ thời gian.”
Cả ngày sau đó, Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây hai người đều dốc toàn tâm trí vào phương án mới. Cô chỉ đành đem những công việc cũ đang làm dở giao cho người khác tiếp tục.
Thời gian cả ngày, trừ những lúc cô thỉnh thoảng rót nước cho mình ra thì hầu như không rời khỏi bàn làm việc nửa bước. Dương Mộc Tây đem cơm hộp đến, cô ấy cũng vừa ăn cơm, hai mắt vẫn không quên dán chặt vào máy tính, tìm kiếm các thông tin, tài liệu có thể dùng được.
.............
Màn đêm dần buông xuống.
Các đồng nghiệp khác sớm đã tan làm, về hết rồi, chỉ còn lại hai người Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây ở lại. Cố Thiên Tầm thở hắt ra, bóp bóp vai mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 9h rồi.
“Mộc Tây, cậu về trước đi, mình làm thêm một lúc rồi đem việc về nhà làm tiếp vậy.” Cố Thiên Tầm nghĩ đến việc ngày mai là thứ 7, Mộc Tây phải về nahf mẹ đẻ đón con.
Dương Mộc Tây vuốt vuốt tóc, cầm điện thoại lên xem giờ. “Đã muộn như vậy rồi, đúng là bận tối mắt tối mũi cũng không ý thức được giờ giấc nữa.”
“Ừm, không phải ngày mai cậu còn phải đưa tiểu Quai đi công viên sao? Cậu mau về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy cậu ở lại một mình à? Mình thấy cơm tối cậu cũng không ăn mấy miếng, hay là cùng về đi?”
“Mình làm nốt mấy việc còn lại, không mất nhiều thời gian đâu.” Cố Thiên Tầm nhìn máy tính đếm nhẩm.
“Vậy được, vậy mình về đây, nếu có chuyện gì thì cậu gọi điện cho mình nhé.” Dương Mộc Tây vừa nói vừa xếp đồ đạc lại, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp được con rồi, trong lòng cô trở nên vui mừng khôn xiết, tất cả những mệt mỏi cả ngày dường như đều tan biến hết cả.
Chỉ có điều khiến cô bực mình đó là ngày mai đi công viên giải trí không phải chỉ có mình cô và tiểu Quai mà cả Lam Tiêu cũng đòi đi cùng.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, câu nói này quả không sai. Tiểu Quai mới chỉ gặp Lam Tiêu vài lần nhưng nó có vẻ quý anh ta thấy rõ, mỗi lần nói chuyện điện thoại với cô, nó đều hỏi về Lam Tiêu. Cảm giác này mỗi lần gặp phải đều khiến cô cảm thấy hụt hẫng và hoảng sợ.
Cô đã không chỉ vài lần nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lam Tiêu cướp tiểu Quai đi mất. Nếu anh ta thực sự có ý định muốn kiện ra tòa đòi quyền nuôi thằng bé chắc cô không có bất cứ khả năng nào cạnh tranh với anh ta.
Dương Mộc Tây lắc lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ đó. Cô chào tạm biệt Cố Thiên Tầm rồi rời đi.
..............
Dương Mộc Tây vừa đi khỏi, phòng làm việc rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình Cố Thiên Tầm. Ngồi bên cửa sổ, cô nhìn từ trên xuống dưới cả khách sạn, có thể nghe thấy thoáng đâu đây tiếng gió biển, tiếng sóng vỗ vào bờ.
Tiếng lá cây lao xao vang lên, khiến cho không gian càng trở nên tịch mịch.
Thở dài một hơi, cô đứng dậy đi sang gian uống nước pha cho mình một cốc cafe, định tiếp tục vùi đầu vào đống công việc. Thời hạn 6 ngày lại còn rơi vào ngày nghỉ, trừ việc bản thân mình càng cố gắng nỗ lực hơn thì cô không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Lúc pha cafe cô đột nhiên nghĩ đến Mộ Dạ Bạch. Muộn như thế này rồi, anh vẫn còn làm việc sao? Lão phu nhân đến Hoàn Vũ lần này, e rằng mọi người đều bận tối tăm mặt mũi. Chỉ là không biết vết thương của anh thế nào rồi...
Nghĩ đến vết thương trên vai anh, cuối cùng cô vẫn không kiềm được mà rút điện thoại ra gọi cho anh.
Điện thoại vừa kêu lên vài hồi liền nhấc máy.
“Thiên Tầm, có chuyện gì không?” Giọng Mộ Dạ Bạch truyền đến, cô có thể nghe ra được bên kia có tiếng rào rạt của gió biển. Có lẽ anh cũng giống như mình, giờ này vẫn còn ở trong khách sạn.
Cố Thiên Tầm hơi nhíu mày, cố tình hỏi ngược lại: “Chỉ khi nào có việc thì mới gọi điện cho anh được à?”
Cô không để ý rằng lời nói của mình rất giống như cô gái giận dỗi với người yêu. Bên kia, Mộ Dạ Bạch cười: “Tất nhiên không phải rồi. Chỉ cần em nhớ anh thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”
Nói xong, anh thêm vào một câu: “Giống như bây giờ vậy.”
Giọng nói anh trầm ấm trong đêm khuya hòa cùng tiếng gió biển, nghe thật có phần dụ hoặc.
Chỉ là lời anh nói khiến Cố Thiên Tầm khẽ đỏ bừng mặt.
Nhớ anh? Phải, lúc này đúng là cô đang nhớ anh, nhưng cô chỉ có thể phản bác một cách yếu ớt: “Ai nhớ anh? Em không hề.”
“Vậy sao?” Anh nhẹ giọng hỏi lại, có vẻ không tin lắm.: “Vậy em gọi cho anh là vì chuyện gì?”
“...” Cô khẽ cắn môi, thực sự không tìm ra được lý do nào, chỉ đành nói thật: “....Em thực sự muốn hỏi anh, vết thương của anh thế nào rồi? Hôm nay anh đẫ đến bệnh viện thay băng chưa?”
Mộ Dạ Bạch cười thành tiếng.
Cười đến mức khiến Cố Thiên Tầm đỏ bừng mặt. Cái lý do này cũng thật là... vậy không phải là nhớ anh thì mới hỏi vậy sao?
“Thôi bỏ đi, thấy anh cười vui thế xem ra em lo thừa rồi. Em tắt máy đây, còn một đống việc đang chờ, không nói chuyện với anh nữa.” Cô nói một mạch như đang vội dập máy thì bỗng nghe thấy Mộ Dạ Bạch ở đầu dây bên kia nói: “Đợi đã.” Cô không tắt vội mà lại áp điện thoại lên tai:
“Sao vậy?”
“Lúc chiều anh đi thay băng rồi, vết thương đã khép miệng rồi. Còn nữa... mấy việc em đang làm tạm gác qua một bên đi, xuống đây ăn một ít đồ với anh có được không?”
“Bây giờ ăn tối? Hơn 9h rồi, lẽ nào anh chưa ăn tối?” Cố Thiên Tầm nhíu mày, thực ra cô cũng ăn được có vài miếng, nhưng cô thì không nói làm gì. Nhưng anh lại khác, anh chưa ăn gì, cô đang nghĩ không biết liệu anh có đau dạ dày không.
Có lúc đến bản thân cô còn không biết được rằng, lo lắng cho một ai đó còn nhiều hơn cả chính bản thân mình.
“Ừm, bận rộn cả ngày rồi. Em bước ra ngoài tòa hành chính là sẽ nhìn thấy anh, anh ở dưới sảnh đợi em.”
Cố Thiên Tầm nghe thấy anh chưa ăn gì, tự nhiên không ở lại lâu thêm, cô vội vàng gấp máy tính lại, gác công việc sang một bên, vội vàng xuống lầu.
................
Xuống đến tầng 1 thì Mộ Dạ Bạch đã đứng bên ngoài hóng gió. Anh mặc chiếc sơ mi đơn giản, dáng người cao lớn đứng phía xa xa. Dưới ánh đèn lãng mạn như cầu vồng của khách sạn, trông anh đẹp trai tỏa sáng lạ thường.
Cố Thiên Tầm chạy lại. “Chúng ta đi đâu ăn?”
“Tất nhiên là đi ăn ở nhà hàng của khách sạn rồi, đi thôi, anh đã kêu nhà hàng chuẩn bị xong rồi.”
“Ăn ngay ở trong khách sạn?” Cố Thiên Tầm hỏi lại.
Mộ Dạ Bạch như nhìn thấu tâm can cô. “Yên tâm đi, giờ này chắc bà nội đã ngủ rồi. Dù bà có là nữ cường hào thì cũng không phải mình đồng da sắt, bận rộn cả ngày rồi, giờ cũng phải đi nghỉ thôi.”
Nghe anh nói vậy, Cố Thiên Tầm cũng cảm thấy có lý: “Vậy được, vậy chúng ta đi nhà hàng của khách sạn ăn nhanh rồi về.”
Giờ này nhà hàng đã không còn mấy người nữa.
Sự xuất hiện của Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi nhân viên trong nhà hàng. Mộ Dạ Bạch chọn nhanh vài món, rồi cùng ngồi xuống với Cố Thiên Tầm.
“Nghe nói bà nội đã ra cho em một nhiệm vụ khó.”
Mộ Dạ Bạch vừa đặt khăn ăn xuống đùi, vừa hỏi cô. Nhắc đến chuyện này cô có chút khổ não. “Ừm, hơn nữa nhiệm vụ này cũng không hề nhỏ.”
“Nếu không làm được thì cũng không cần miễn cưỡng, nói thẳng với bà là được rồi, bà cũng không phải người ép người quá đáng.”
“Vậy sao được chứ? Đều biết là bà cố tình muốn làm khó em, em còn vô dụng, thấy chuyện khó bỏ cuộc như vậy thì khác gì chưa đánh đã bại?” Đây đúng là không phải tính cách của Cố Thiên Tầm.
Mộ Dạ Bạch nhìn khuôn mặt khí thế quyết tâm của cô liền khẽ nhếch môi cười nụ cười tỏa sáng chết người.
Trong lòng Cố Thiên Tầm chán nản đến cực điểm giờ còn nhìn thấy anh cười thì càng không vui. “Anh thật không có lương tâm, em khổ sở chiến đấu như thế này là vì không muốn làm anh mất mặt, anh còn cười được nữa.”
Anh nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: “Em cố gắng lấy lòng bà, liều mạng như vậy là vì anh sao?”
Hỏi một cách thẳng thắn, mắt nhìn thẳng cô, không để cho cô có bất cứ cơ hội tránh né nào. Cô ngượng ngùng ho khan một tiếng, nói cứng: “Ai nói là vì anh chứ? Em là vì công việc của mình.”
Nói hùng hổ vậy chứ trong lòng cô nghĩ gì, cũng không thể tự lừa dối bản thân, càng không lừa được ai khác.
Mộ Dạ Bạch không ép cô phải thừa nhận, dù nghe được câu trả lời như vậy thì tâm trạng anh cũng vẫn rất tốt, chỉ trề môi nói: “Thật sao?”
“....” Cô im lặng. Bây giờ mà nói “phải” thì sợ là đến mình cũng không thuyết phục được bản thân mình.
May mà lúc này nhân viên mang đồ ăn lên, giúp cô thuận lợi chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Bọn họ mải mê ăn và nói chuyện, không hề chú ý đến một bóng người khác bước vào nhà hàng.
Sau khi mang bầu, Tần Tư Lam ăn ngày càng nhiều hơn, đến giờ này là đói. Nhưng cô ta không ngờ giờ này lại gặp hai người họ ở đây. Nghĩ một lát, cô ta lại bước ra khỏi nhà hàng.
“Tần tiểu thư không dùng cơm sao ạ?” Nhân viên nhà hàng biết cô ta, nhìn thấy cô ta đang định bước vào lại đi ra thì vội vàng chào hỏi.
“Có, tôi sẽ quay lại ngay, dặn nhà bếp làm vài món Chủ tịch thích ăn, tốt nhất là thanh đạm một chút.”
“Chủ tịch?” Đối phương ngỡ mình nghe nhầm. Tần tiểu thư này có quan hệ gì với Chủ tịch?
Tần Tư Lam nhếch môi, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía hai người. “Không sai, chính là Chủ tịch. Nhưng Chủ tịch muốn yên tĩnh một chút, nên đừng làm kinh động mọi người.”
“Vâng, Tần tiểu thư.”
......................................
Rất nhanh sau đó.
Tần Tư Lam lại xuất hiện ở ngoài cửa nhà hàng, hơn nữa, quả nhiên còn có thêm người nữa.
Không phải Chủ tịch tập đoàn Á Minh thì còn là ai nữa?
Lúc này lão phu nhân đã thay bộ trang phục nghiêm trang lúc thường ngày mà thay vào đó là bộ quần áo theo lối thời Đường, tuy mang phong cách cổ nhưng vẫn rất sang trọng quý phái.
“Muộn thế này rồi còn đưa ta ra đây, không lẽ trong nhà hàng có gì đó muốn để ta xem hả?” Lão phu nhân vừa bước về phía nhà hàng vừa hỏi Tần Tư Lam. Đối với cô cháu gái này, bà không được thân mật như với cháu trai.
Thái độ bà không nhiệt tình cũng không lạnh lùng.
“Bà nội, trong nhà hàng thfi có gì mà xem chứ? Chỉ là tối nay cháu thấy bà ăn rất ít, vì vậy cháu sợ bà đói. Vừa nãy cháu còn dặn dò nhân viên làm mấy món mà bà thích ăn nữa cơ!” Tần Tư Lam dẻo miệng nói.
“Thật sao?” Nhưng lão phu nhân đâu phải người dễ bị qua mặt như vậy.
Bước vào nhà hàng, tất cả nhân viên nhìn thấy bà đều lập tức cung kính chào: “Chào Chủ tịch!”
Âm thanh đồng loạt vang lên này không hề nhỏ.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy, đến ngay cả hai người Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch ngồi trong góc cũng nghe thấy.
Lúc này Cố Thiên Tầm đang cầm thìa xúc chân gà cho Mộ Dạ Bạch. Bình thường đều là anh tự cầm thìa xúc ăn nhưng hai tay giờ có chút bất tiện, chân gà lại khó gắp, vì vậy Cố Thiên Tầm lấy thìa xúc cho anh ăn.
Nhưng lúc này tiếng chào đồng loạt đó rõ to khiến cô sợ hãi cứng đờ ra, chân gà trượt khỏi thìa rơi xuống đất.
Bất giác ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của lão phu nhân cũng đúng lúc nhìn vào bọn họ.
Vì vậy,... động tác vừa nãy của cô, tất cả bà đều đã nhìn thấy hết...
Tim cô hoảng loạn, tay cứng đờ ra đó, rút lại cũng không được mà xúc cho anh cũng không được.
......
Nhìn thấy hai người ngồi trong góc, lão phu nhân không có vẻ gì là ngạc nhiên. Ngược lại quay sang trừng mắt nhìn Tần Tư Lam. “Đây chính là cảnh mà cháu dày công sắp xếp để đưa ta đến xem cho bằng được ý hả?”
Giọng điệu lão phu nhân không hề nhẹ, bà dùng từ “dày công sắp xếp” với ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tần Tư Lam, mặt cô ta thoáng qua vẻ đau lòng, nắm chặt cánh tay lão phu nhân: “Bà nội, bà hiểu lầm ý cháu rồi, cháu không biết bọn họ cũng ở đây. Trước mặt bà cháu nào dám tự ý bày trò chứ.”
Lão phu nhân không nói thêm gì nữa, chỉ chầm chậm bước về chỗ Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm.
...........
Cố Thiên Tầm không đời nào ngờ được sẽ gặp lão phu nhân ở đây, hơn nữa còn là đi cùng với Tần Tư Lam.
Nhìn bộ dạng ra vẻ yếu đuối của Tần Tư Lam, sự cảnh giác trong lòng cô bỗng chốc dâng lên.
Cô đặt chiếc thìa xuống, đứng dậy định chào bà.
Không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, bà đã đến đây rồi thì cô căn bản không còn cơ hội trốn tránh nữa.
Sợ hãi chính là thất bại.
Mộ Dạ Bạch cũng đứng dậy theo, thầm nhìn cô một cái vỗ về. So với vẻ hoảng hốt của Cố Thiên Tầm thì anh càng thêm ung dung điềm tĩnh.
“Bà nội muộn như thế này rồi còn đến dùng cơm ạ?” Anh bước đến đỡ bà.
Lão phu nhân liền rút tay ra khỏi tay Tần Tư Lam, nắm lấy tay cháu trai.
Cái cử chỉ này của bà đã thể hiện rõ ràng bên trọng bên khinh rồi.
Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Tần Tư Lam, mặt cô ta hiện rõ vẻ thất vọng, tự ti và cả bất bình.
Hiện giờ có lẽ trong lòng cô ta còn khó chịu hơn cả mình!
Cố Thiên Tầm không tránh khỏi có chút mừng khi thấy cô ta như vậy. Cũng phải thôi, cô đâu phải thánh nhân gì.
Lão phu nhân muộn như thế này rồi còn đến đây có lẽ là do Tần Tư Lam bày trò rồi.
“Chủ tịch.” Không nhìn Tần Tư Lam thêm nữa, Cố Thiên Tầm cố gắng trấn tĩnh lên tiếng chào.
Nhưng thực sự không hiểu lão phu nhân nghĩ gì, vẻ mặt bà điềm tĩnh như không, như thể rằng bà chưa từng nhìn thấy cảnh vừa nãy vậy, nhìn cô khẽ gật đầu: “Ừm, ngồi xuống đi.”
Ánh mắt nhìn sang cháu nội. “Cháu không ngại bà đêm hôm còn đến xen vào chứ?”
“Bà nói gì lạ vậy?” Mộ Dạ Bạch kéo ghế cho bà, nhưng cánh tay bị trọng thương thực sự cử động không nổi, Cố Thiên Tầm vội bước lên trước giúp anh kéo ghế ra.
Sau khi lão phu nhân ngồi xuống, Mộ Dạ Bạch vỗ nhẹ lên vai Cố Thiên Tầm ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống. Càng không hiểu rõ ý của lão phu nhân, Cố Thiên Tầm càng cảm thấy bất an, nhưng giờ ngoài việc ngồi xuống ra thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Ngồi xuống đi.” Lão phu nhân quay sang Tần Tư Lam vân đứng một bên, nói: “Muộn thế này rồi kéo bà ra đây thì phải ăn một chút với bà chứ nhỉ.”
Quả nhiên chuyện này là do Tần Tư Lam làm.
Cố Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn Mộ Dạ Bạch, chỉ thấy anh lành lạnh chế giễu: “Xem ra cô cháu gái ngoan này của bà vẫn không hiểu bà rồi, trước nay bà đều không thích ăn khuya.”
“Ừm.” Lão phu nhân gật đầu đáp lại lời cháu trai.
Tần Tư Lam nắm chặt cốc trà trên bàn. “Cháu xin lỗi bà, muộn thế này rồi còn làm phiền bà, là do cháu không hiểu chuyện.”
Lão phu nhân nhìn cô ta một cáu, không trách móc gì nữa mà chỉ nói: “Bảo nhân viên mang thức ăn lên đi.”
Mộ Dạ Bạch vừa giơ tay lên, nhân viên phục vụ lần lượt mang các món ăn cầu kỳ đặc sắc lên. Lão phu nhân cầm đũa lên, nếm thử một miếng.
Cố Thiên Tầm vẫn chưa kịp động đũa thì lão phu nhân đã chú ý sang cô. “Muộn thế này rồi, Cố tiểu thư không làm việc mà còn ở đây vậy?”